Nghe đồn, mẫu thân Cố Thanh Hy ái mộ Cố Thừa tướng, tiên hoàng không nỡ để mẫu thân nàng chịu nỗi khổ tương tư nên hạ hai đạo thánh chỉ, một thánh chỉ tứ hôn cho mẫu thân và phụ thân nàng.
Một thánh chỉ ban chết cho thanh mai trúc mã của phụ thân nàng.
Thế nên phụ thân mới chán ghét mẫu thân nàng, khiến bà u buồn mà chết.
“Sau khi mất, thi thể mẫu thân vương phi được hỏa táng, thuộc hạ điều tra được hài cốt còn sót lại của bà, phát hiện mỗi một mảnh xương đều có lỗ to lỗ nhỏ, hơn nữa, xương của bà ấy rất xốp, thuộc hạ tìm người khám nghiệm tử thi, người đó nói khi còn sống, xương của bà ấy đã bị ăn mòn từng chút một, chịu đủ đau nhức”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên chợt rét lạnh.
“Ngươi nói cái gì?”
“Khám nghiệm tử thi nói có lẽ trước khi chết mẫu thân vương phi đã trúng độc, chất độc xâm nhập vào tận xương cốt, khiến nó bị ăn mòn rất nặng. Lúc còn sống, có lẽ mẫu thân vương phi sống không bằng chết, thân thể từ trong ra ngoài dần hư thối mà chết”.
Dạ Mặc Uyên siết chặt sáo bạch ngọc, ánh mắt lạnh như băng đến đáng sợ.
Thân thể bắt đầu hư thối từ bên trong, đến tận cốt tủy, dù không chết ngay lập tức, nhưng lại sống không bằng chết, đó là hậu quả của việc hư thối từ bên trong.
Cái chết như thế, chẳng phải giống hệt với mẫu phi hắn ư?
Theo quy củ của Dạ Quốc, ngày thứ hai sau khi Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy đại hôn thì phải tiến cung thỉnh an Hoàng thượng và Thái hậu. Nhưng Hoàng thượng vẫn luôn sợ hãi chiến thần, hơn nữa Cố Thanh Hy chẳng những là không phải là xấu nữ vô dụng, mà còn là tài nữ khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng tức giận quá nên ra ý chỉ, bảo bọn họ không cần tiến cung thỉnh an.
Cố Thanh Hy vui vẻ vì không phải vào đó thỉnh an.
Ở Tửu Phong Lâu trong đế đô.
Cố Thanh Hy mặc bộ quần áo màu vàng nhạt và trắng đan xen, trông hết sức nho nhã, mắt ngọc mày ngài, khí chất như đóa lan tĩnh lặng, cùng với gương mặt tuyệt sắc khiến con người ta hít thở không thông, lúc này đang lười nhác ngồi bên cạnh cửa sổ.
Có rất nhiều người trong Tửu Phong Lâu nhìn về phía này với ánh mắt trầm trồ ngạc nhiên, ai cũng bàn tán xem đó là người nào.
Bên cạnh Cố Thanh Hy là một thiếu niên ngồi xe lăn, đeo mặt nạ quỷ.
Thiếu niên đeo mặt nạ che hết phần lớn khuôn mặt nên không thể thấy rõ mặt mũi, nhưng cẩm y hoa phục trên người hắn, cảm giác quý khí đó chỉ cần liếc mắt đã biết không phải người thường.
Bên cạnh thiếu niên đó là một người trông hết sức thanh tú.
“Các ngươi biết chuyện gì chưa, ấu tử Đại tướng quân Tiêu Vũ Hiên thành hôn với nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng Cố Sơ Vân đấy”.
“Cái gì… Không thể nào, ấu tử Đại tướng quân là một tên ăn chơi trác táng mà? Nghe nói hắn văn võ không thông, chữ viết cũng tệ, còn thường xuyên lưu luyến giữa bụi hoa, thanh lâu lớn nhỏ trong đế đô này hắn đều chơi cả rồi, nhị tiểu thư phủ Thừa tướng gả cho hắn, chẳng phải là đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu à”.
“Lại chả thế, thiên hạ này ai lại không biết nhị tiểu thư phủ Thừa tướng Cố Sơ Vân thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hơn nữa nghe nói nàng ta còn là một đại mỹ nhân hiền lành đoan trang”.