Cũng may… Lúc chưởng lực của Thanh tông chủ còn cách Cố Thanh Hy một tấc thì đã thu lại, không thật sự giết nàng.
Hắn ta không ngờ vào lúc đứng giữa sống chết, Cố Thanh Hy lại dùng tính mạng bảo vệ hắn ta.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi nhìn Cố Thanh Hy rất phức tạp.
Chưởng lực của Thanh tông chủ tan đi, giấu sự buồn bực ở trong lòng.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Ôn Thiếu Nghi, ngươi nhớ rõ, hôm nay là A Hy dùng tính mạng cứu ngươi, nàng không còn nợ ngươi điều gì. Lần sau gặp lại, ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa”.
Ôn Thiếu Nghi ôm chặt ngực mình, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Cố Thanh Hy tươi cười, hai lúm đồng tiền hiện ra: “Biết ngay là ngươi tốt nhất, đa tạ ngươi. Ngươi yên tâm, nếu sau này hắn ta dám làm chuyện gì có lỗi với Tu La Môn, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn”.
“Mong rằng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay, cũng sẽ không quên lời cô nói hôm nay”.
“Không quên, không quên, sao có thể quên được chứ”.
“Mặc dù ta không giết hắn, nhưng cũng sẽ không cứu hắn. Hắn sống hay chết phải trông đợi vào tạo hóa của hắn”.
Cố Thanh Hy hiểu.
Mặc dù Thanh tông chủ không giết hắn ta, nhưng sẽ để hắn ta ở lại đây tự sinh tự diệt.
Nơi này cách đỉnh núi quá xa, dựa vào tình trạng của Ôn Thiếu Nghi hiện giờ, hoàn toàn không lên được đỉnh núi.
Nhiệt độ ở đây lại cao, đừng nói là hắn ta bị thương nặng, dù có không bị thương gì cũng không thể chịu đựng trong thời gian quá dài.
Thế thì giết hắn ta và không giết hắn ta có gì khác nhau?
Sắc mặt của Thanh tông chủ không tốt.
Có thể làm đến mức này, sợ rằng đã là cực hạn của hắn ta. Nếu còn cầu xin hắn ta nữa, Thanh tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nàng lại bị thương nặng, Thanh tông chủ cũng bị thương nặng, hai người họ có thể lên trên được không cũng chưa biết.
Cố Thanh Hy nói: “Ta tin ngươi sẽ sống sót”.
Tầm nhìn của Ôn Thiếu Nghi dần mơ hồ, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Cố Thanh Hy.
Thanh tông chủ kéo dây leo, có tổng cộng ba sợi dây leo, hắn ta cột hết ba sợi vào thắt lưng Cố Thanh Hy, nói: “Cô lên trước, ta cõng cô lên”.
“Đỉnh núi quá cao, ba sợi dây leo đều cho ta, vậy ngươi phải làm sao?”
Hai tay Cố Thanh Hy ra sức cởi dây leo ra, muốn cột dây leo cho hắn ta.
Thanh tông chủ lập tức ngăn lại, chỉ lấy một trong số đó: “Ta một dây là đủ rồi, nhiệt độ nơi này càng lúc càng cao, không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi”.
Cố Thanh Hy vẫn muốn đưa cho hắn ta hai sợi dây leo còn lại, Thanh tông chủ nói gì cũng không chịu.