Nàng không muốn lợi dụng cũng không được, bởi vì bao nhiêu người đang đợi nàng thu thập Long Châu.
Cơ thể đột nhiên được bế lên, sau đó từ trên cao vọt thẳng xuống dưới, tốc độ quá nhanh khiến tim nàng đập mạnh.
Bên tai vang lên giọng nói đầy cưng chiều của Tư Mạc Phi.
“Tiểu tỷ tỷ đi thế này thì nửa ngày cũng không xuống núi được đâu, để A Mạc đưa tiểu tỷ tỷ đi”.
“Shh... ngươi chậm thôi”.
Mượn nhờ khinh công nên lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống, tốc độ chỉ có nhanh hơn Tiểu Cửu Nhi chứ không thua kém chút nào, tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Cố Thanh Hy bị gió nổi đến mức không mở nổi mất, chỉ có thể rúc trong lòng hắn ta, đợi hắn ta bế nàng xuống núi.
Tư Mạc Phi khẽ nhếch môi, mỉm cười rất hài lòng.
Hắn ta rất thích dáng vẻ tiểu tỷ tỷ dựa dẫm vào mình.
Tư Mạc Phi nhanh chóng dừng lại.
Cố Thanh Hy chớp chớp làn mi như cánh bướm, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
“Tiểu tỷ tỷ thơm quá, còn thơm hơn cả hoa Mạn Đà La của ta”.
Ma chủ nói rồi giơ tay phải lên huýt một tiếng, một cây cung tên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta kéo cung, lắp tên, “vút” một tiếng, mũi tên gắn lông vũ xé gió lao đi, dùng tốc độ như sấm chớp lao về phía đại doanh của nước Sở.
Chiến trường đang đánh đấm rất ác liệt.
Ống tay áo đỏ rực của ma chủ vừa phất lên, Ma tộc lập tức lui binh.
Trong trận đại chiến này, cả hai bên cùng tổn thất rất nhiều.
Nước Sở đông người, Ma tộc ít người, Ma tộc chịu thiệt.
Núi Vân Kỳ dễ thủ khó công, nước Sở tổn thất kha khá để công thành, cũng chịu thiệt.
Ma tộc bỗng dưng lui binh không rõ lý do, trận này nước Sở thắng.
Chẳng bao lâu sau, nước Sở truyền tin báo, để Cố Thanh Hy và ma chủ cùng tiến về đại doanh của nước Sở.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ma chủ: “Ngươi gắn thêm thứ gì lên mũi tên có lông vũ?”
“Không có gì, chỉ nói đôi ta là phu thê, muốn gặp hoàng hậu nước Sở”.
Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.
Ai là phu thê với hắn ta?
“Ta tự đi là được rồi, nếu ngươi đi, chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc”.
“A Mạc không thể nào để tiểu tỷ tỷ mạo hiểm được, nếu tiểu tỷ tỷ không dẫn ta theo, vậy thì chúng ta không cần tới đại doanh nước Sở nữa”.
Ý ngoài lời của hắn ta là cứ tiêu diệt nước Sở luôn cho rồi.
Tất cả mọi người trong ma tộc sững sờ, nhìn ma chủ với vẻ nghi hoặc.
Khóe miệng ma chủ nhếch lên một nụ cười điềm nhiên, dường như đoán chắc rằng Cố Thanh Hy sẽ đưa hắn ta đi vậy.
“Được, ngươi có thể đi cùng ta, nhưng ngươi phải ngậm miệng lại, đứng bên cạnh cứ nghe thôi là được”.
Một thủ lĩnh trong Ma tộc quát nạt: “Hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với ma chủ của bọn ta như vậy sao?”
“Ngươi mới hỗn xược, dám nói năng với tiểu tỷ tỷ của ta như vậy, không có chút tôn ti nào hết, ai không biết còn tưởng bản tôn dạy dỗ không nghiêm.
Kể từ ngày hôm nay, ngươi bắt đầu lại từ vị trí kỳ thủ.
Học tập quy tắc cho đàng hoàng đi”.
Tên thủ lĩnh kia trơ mắt ra.
“Ma chủ...”
Hắn ta mắng nàng thay cho ma chủ mà.