Nói rồi, nàng cười ha hả đầy ngờ nghệch khoe hai hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp của mình: “Không biết các vị đại bá đại thúc lần này phái cao thủ cấp mấy xuất trận, có tất cả mấy người thế?”
Ánh mắt của nàng trong veo và sạch sẽ, không vướng chút tạp chất nào, giống như vật thánh khiết nhất và đơn thuần nhất trên thế gian, nhất thời khiến họ không nỡ đối đầu với nàng.
Mấy vị trưởng lão không ai nói gì, phó tộc trưởng Tư Không hỏi: “Bất kể chuyện gì xảy ra, Dạ Mặc Uyên cũng không ra tay?
“Tất nhiên là thế rồi”.
“Được, vậy ta chọn đại vài người tới thử sức cùng ngươi”.
Đám đông tưởng rằng phó tộc trưởng sẽ tìm một vài người thực lực ngang hàng với Cố Thanh Hy, hoặc chỉ nhỉn hơn nàng đôi chút.
Thật không ngờ, ngay người đầu tiên, phó tộc trưởng Tư Không đã chỉ vào hai thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
“Trận đầu tiên do hai ngươi ra đấu”.
Trưởng lão của Thiên Phần tộc giật mình.
Thế mà phó tộc trưởng chọn trúng Vương Phong và Vương Vũ, hai người này là đồ đệ đắc lực của ông ta, tuổi còn trẻ mà thực lực đã đạt tới cấp bốn sơ cấp, mà thực lực của họ hòa hợp với nhau, tìm khắp Thiên Phần tộc cũng hiếm có đối thủ.
Gần như có thể đối đầu với một cao thủ cấp bốn đỉnh phong rồi.
Phó tộc trưởng Tư Không bảo hai người này ra tay, chẳng phải rõ ràng muốn bắt nạt Cố Thanh Hy sao?
Dạ Mặc Uyên sầm mặt.
Vẻ không vui hiện rõ lên gương mặt.
Người của Thiên Phần tộc cảm thấy xấu hổ.
Một trưởng lão trong số đó cảm thấy chần chừ: “Phó tộc trưởng, hay là đổi người khác đi?”
“Đổi ai? Ngươi sao?”
“Điều này…”
Làm sao có thể…
Ông ta là trưởng lão đấy, nếu ông ta tham gia đối đầu, cho dù thắng cũng không có thể diện.
Nhưng Cố Thanh Hy bật cười và đáp rất sảng khoái: “Được thôi, vậy cứ để hai người họ đối chiến cùng ta”.
Vương Phong và Vương Vũ đồng loạt châm chọc: “Không biết lượng sức”.
Cố Thanh Hy dường như không thấy những lời chế nhạo của họ, tiếp tục cười ha hả và hỏi: “Vậy trận tiếp theo thì sao, do ai xuất trận, hay là ngươi cũng chọn luôn đi, tránh việc đổi người tùy hứng, đổi sáng một thái thượng trưởng lão thì ta thiệt lắm”.
Cả hiện trường rộ lên tiếng cười.
Một cao thủ cấp hai, cần nhọc tới thái thượng trưởng lão sao?
Thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc không đáng giá sao?
“Ngươi cứ thắng được chúng đi rồi hẵng nói tiếp”.