Có lẽ trong cuộc đời tên thiếu tộc chủ kia, hắn ta chỉ dùng đến nó một lần và là để đối phó với môn chủ của bọn họ.
“Rốt cuộc Thiên Phần tộc là một tồn tại như thế nào? Sao lại có thực lực khủng bố như thế?”
“Người của Thiên Phần tộc am hiểu vu thuật, là một lũ hèn hạ, vô liêm sỉ, dối trá và tàn bạo, bọn chúng là một tổ chức chuyên lạm sát người vô tội”.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn về phía bên kia của núi Vọng Hồn, thoáng sờ cằm.
Vừa nãy, khi nhắc đến Thiên Phần tộc, trong mắt Phù Quang đầy oán hận.
“Tiểu Phù Quang, rốt cuộc ngươi và Thiên Phần tộc có thù oán gì”.
“Chủ tử, sau này người sẽ biết!”
Nàng nhớ là vừa nãy, nàng từng hỏi Phù Quang vấn đề này, nhưng hắn ta từ chối trả lời, giờ hỏi lại lần nữa vẫn vậy, chẳng lẽ có ẩn tình gì ở đây?
“Tại sao Thiên Phần tộc lại đánh nhau với Dạ Mặc Uyên?”
“Hình như là người của Thiên Phần tộc đã giết chết mẫu phi của Chiến Thần, cho nên thù oán giữa bọn họ là huyết hải thâm thù. Còn về chuyện tại sao mẫu phi của Chiến Thần lại bị đám người này giết thì thuộc hạ cũng không rõ lắm”.
Đây quả thực là một tin tức chấn động đối với Cố Thanh Hy.
Nàng thật sự không ngờ mẫu phi của Dạ Mặc Uyên lại bị người ta hãm hại mà chết.
Cố Thanh Hy lo lắng nhìn về phía chiến trường ở hướng tây nam, nơi đó liên tục vọng đến âm thanh đánh nhau, dư chấn vẫn còn lan ra, những tảng đá lớn liên tục bị nổ tung hệt như những khối đậu hủ, mảnh vụn bắn ra bốn phía.
Vòm trời đã sắp bị bọn họ chọc thủng luôn rồi.
Ầm ầm!
Rõ ràng là vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ, thế nhưng lại có tiếng sấm rền dữ tợn, cuồng phong gào thét.
Cố Thanh Hy thoáng dừng bước.
Đánh ác như vậy, có khi nào Dạ Mặc Uyên bị thương không?
Nàng đã hiểu lầm hắn rồi!
Quả thật hắn đã đích thân đến núi Vọng Hồn. Sở dĩ không dẫn theo Giáng Tuyết là vì đã đoán được người của Thiên Phần tộc sẽ thừa cơ xâm phạm.
Trong lúc đang suy nghĩ thì có một đội nhân mã từ xa tiến đến.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn, là người của Dạ Mặc Uyên.
Những người này che chở cho một thiếu niên bị thương đầy người cùng một bà lão, bọn họ đang trên đường rút lui khỏi núi Vọng Hồn.
Vừa nhìn thấy, hai mắt Cố Thanh Hy tỏa sáng, nhận ra là Diệp Phong, nàng vội chạy đến.
“Diệp Phong!”
Cả người Diệp Phong toàn là máu, không biết đã bị chém bao nhiêu đao. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, thân thể lung lay chực đổ, khi thấy Cố Thanh Hy, hắn ta có hơi bất ngờ.
Bên cạnh Diệp Phong còn có bà Diệp, người bà mù lòa của hắn ta. Bà ấy cũng bị thương và đang được ám vệ cõng đi.
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”, các ám vệ lần lượt quỳ xuống.
“Đứng dậy đi”, Cố Thanh Hy lướt qua bọn họ, đi đến bên cạnh Diệp Phong.
“Sao lại bị thương nặng như vậy, mau nuốt viên thuốc này, đây là thuốc cầm máu, để ta thay ngươi cầm máu trước đã”.
“Đi mau, đi…”, không biết Diệp Phong lo sợ điều gì mà cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.
Các ám vệ cũng lộ vẻ căng thẳng, bọn họ phân ra một nhóm người bảo vệ Cố Thanh Hy.
“Vương phi nương nương, ở đây nguy hiểm, xin người hãy nhanh chóng rời đi cùng thuộc hạ”.
Cố Thanh Hy có ngu đến mấy cũng hiểu ra.