“Không muốn Thu Nhi gả cho Vu Huy à? Cũng được thôi, vậy ngươi nói xem, hôm nay ta đã làm những gì?"
“Việc này… thuộc hạ nào biết Vương phi đã làm gì chứ? Thuộc hạ bị ngất mà!”, hơn nữa, rất có khả năng là Vương phi cố tình làm cậu ta choáng váng đấy!
Cố Thanh Hy lập tức trở mặt: “Sau khi hồi phủ, ta lập tức gả Thu Nhi cho Vu Huy, tên nhóc kia vốn rất yêu thích Thu Nhi nhà chúng ta mà!”
Đến lúc này, Thanh Phong mới kịp phản ứng, cậu ta hận không thể tát cho mình một cái: “Thuộc hạ sai rồi, vừa nãy Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, không hề đi đâu cả, cũng chẳng làm gì cả, thuộc hạ cũng không hề hôn mê”.
“Ngoan, vậy là được rồi, vốn dĩ ta cũng chẳng làm gì, ngươi cần gì phải cuống cuồng lên thế. Mỗi ngày Vương gia loay hoay với đủ thứ việc, cực chết đi được, một chút việc nhỏ mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn khiến hắn khó chịu à?”
“Vương phi, người thật sự không làm gì hả?”
“Vậy ngươi nghĩ ta có thể làm gì, bên ngoài toàn là người của Dạ Mặc Uyên, ngươi hôn mê, chẳng lẽ bọn họ cũng hôn mê?”
Những lời này khiến Thanh Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ là cậu ta suy nghĩ quá nhiều, chủ tử phái nhiều người canh giữ bên ngoài như vậy, chỉ cần có ai ra vào căn phòng này, bọn họ không thể nào không biết, chắc là Vương phi lại trêu đùa cậu ta nữa rồi.
Mấy ngày nay, ở Vương phủ, cậu ta không ít lần bị Vương phi đùa cợt.
“Vương phi nương nương, người sẽ không thưởng Thu Nhi cho Vu Huy thật chứ?”
“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã! Nếu ngươi cứ khăng khăng tố xấu ta trước mặt Vương gia, có lẽ ta sẽ thật sự đưa Thu Nhi đi làm thiếp cho Vu Huy. Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, không có thì đổi một người khác. Chỉ cần dạy dỗ một chút là sẽ ngoan ngoãn và trung thành ngay thôi!”
Những lời này khiến Thanh Phong cực kỳ bất mãn.
Đồng thời, cậu ta cảm thấy tiếc thay cho Thu Nhi. Trong lòng, trong mắt nàng ấy đều là Vương phi nương nương, chuyện gì cũng suy nghĩ vì Vương phi nương nương, còn Vương phi thì sao, nàng ta xem Thu Nhi như một món hàng, nói tặng là tặng, nói bỏ là bỏ, không hề có một chút tĩnh nghĩa nào cả.
Cửa bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Dạ Mặc Uyên đã trở về.
Hắn mặc một thân cẩm bào màu tím, mang mặt nạ, nhìn không ra dung mạo chân thật, nhưng uy nghiêm và bá khí tỏa ra từ trên người hắn đủ để khiến người ta vừa liếc nhìn đã cảm thấy tự ti, cứ như đứng trước mặt hắn, bọn họ hèn mọn chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Dạ Mặc Uyên vừa vào, Cố Thanh Hy liền tỏ vẻ bất mãn, lên tiếng tố cáo.
“Vương gia, chàng nhìn xem, hội đấu giá này chả ra gì cả, không có nổi một món khiến ta yêu thích. Ta ở đây chán sắp chết rồi, sao chàng đi lâu như vậy chứ? Đừng nói là ra ngoài tầm hoa vấn liễu nhé!”
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Thanh Phong.
Thanh Phong cúi đầu, chột dạ nói: “Vật phẩm đấu giá đều là đồ tốt, tuy nhiên, không hiểu vì sao Vương phi lại không thích món nào cả”.
Không biết sao Thanh Phong lại có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Cậu ta theo bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nói dối đấy.