“Tiêu Vũ Hiên đâu? Vẫn đang bị cha hắn ta giam lỏng à?”
“Không phải, hôm nay mới vừa thả ra, Tiêu lão tướng quân cho đại ca tham gia đại hội tầm bảo, nhất thiết phải tìm được một món bảo vật làm vật định tình tặng Cố Sơ Vân”, Liễu Nguyệt chỉ Tiêu Vũ Hiên đầy tiu nghỉu ở phía trước không xa.
Một thời gian không gặp, hắn ta tiều tụy đi nhiều, cũng gầy hơn nhiều. Gương mặt mất đi ánh sáng, tinh thần có chút uể oải, có thể nhìn ra được thời gian này hắn ta sống không tốt lắm.
Cố Thanh Hy tiến tới, khoác vai hắn ta, cười hì hì nói: “Tiểu Hiên Hiên, đã lâu không gặp, thấy ngươi chán nản như vậy, là quên mất ta rồi sao?”
“Nha đầu xấu xí, hắn không gây khó dễ cho ngươi chứ?”
Vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên đã lên tinh thần hơn, trong mắt cũng có thêm chút thần thái.
Hắn ta cứ tưởng nha đầu xấu xí đã gả làm vợ người ta, chiến thần chắc chắn sẽ không để nàng đến tham gia đại hội tầm bảo, không ngờ nha đầu xấu xí lại đến đây.
“Ngươi nghĩ sao?”
Tiêu Vũ Hiên thở ra luồng khí đục.
Lúc đó, chiến thần nổi giận ghê gớm như vậy, hắn ta cứ tưởng nha đầu xấu xí chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Mấy ngày nay, hắn ta nghĩ hết mọi cách muốn chạy trốn khỏi phủ Tướng Quân đến phủ Dạ Vương thăm nha đầu xấu xí, nhưng hắn ta bị nhốt nghiêm ngặt ở trong phòng, dù hắn ta nghĩ đủ mọi cách vẫn không thoát ra được.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Hắn ta nói rồi, cúi nhìn bụng nàng.
Bao nhiêu ngày trôi qua vậy rồi, sao bụng nàng vẫn bằng phẳng như vậy? Lẽ nào không được bồi bổ đủ chất?
Nhưng nhìn sắc mặt nàng có vẻ như tốt hơn trước kia nhiều, ngay cả khí chất cũng thay đổi về chất, không có vẻ gì là sống không được như ý.
“Đến ngày thành thân còn bao lâu nữa?”
“Đại hội tầm bảo kết thúc là cử hành rồi, nhưng cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cưới nàng ta”.
Cố Thanh Hy cười nhạt nói: “Đương nhiên ngươi không thể cưới tỷ ấy”.
Loại người tâm cơ thâm sâu, phẩm hạnh bất chính như Cố Sơ Vân cưới về làm gì.
“Nha đầu xấu xí, cô quả nhiên không hi vọng ta cưới nàng ta đúng không?”
Ặc…
Tiêu Vũ Hiên kích động như vậy làm gì?
Là hảo hữu của nhau, nàng đương nhiên không hi vọng Tiêu Vũ Hiên cưới một người không có phẩm đức.
Nàng cười lên, ấm áp như ánh nắng, thoáng chốc có thể làm tan chảy mọi thứ: “Ngươi yên tâm, đợi đại hội tầm bảo kết thúc, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi mối hôn sự này”.
Tiêu Vũ Hiên cảm động nói: “Được”.
Thanh Phong luôn đi theo bên cạnh Cố Thanh Hy, thấy vậy không khỏi ho khan vài tiếng, nhắc nhở nàng bây giờ nàng đã là phụ nữ có chồng, không được quá mức thân thiết với đàn ông lạ.