Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

“Ta là con gái thái hậu, nàng ta cũng là con gái thái hậu. Ta được sủng ái, nàng ta cũng thế nốt. Hoàng huynh của ta là hoàng đế, hoàng huynh của nàng ta cũng vậy”.  

 

“Chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa, vị trí hoàng thượng trước giờ toàn do con trưởng kế thừa mà? Ai bảo người không phải đích trưởng công chúa chứ”.  

 

Đương Đương công chúa cảm thấy câu này vừa đúng mà cũng vừa sai sai.  

 

Nàng ta muốn dùng chuyện này để bắt bẻ Cố Thanh Hy, nhưng vừa mới nói được dăm ba câu thì hình như nàng ta đã chối bỏ toàn bộ tội lỗi của mình rồi.  

 

Thế nên nàng ta chỉ có thể bày tỏ bực tức bằng cách giậm chân: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải viết lại, ngươi phải cho Đinh Đương công chúa một cái kết có hậu”.  

 

“Được được được, ta viết lại được chưa! Trong thành Đế Đô có rất nhiều tiên sinh kể chuyện, người cứ bảo bọn họ sửa lại hết là được”.  

 

“Không được, phải là ngươi sửa cơ”.  

 

“Muốn ta sửa cũng được thôi, chỉ là…”  

 

“Chỉ là cái gì?”  

 

“Chỉ là trước giờ hoàng thúc của ngươi chưa có con cái, dạo gần đây muốn có một đứa con, nếu ta viết lại cho người thì chắc chắn phu quân sẽ tức giận, trách ta phân tâm. Người tự đi nói với ngài ấy đi, chỉ cần hoàng thúc của người đồng ý thì ta sao cũng được”.  

 

Đương Đương công chúa trợn tròn mắt.  

 

Nàng ta cố ý đúng không?  

 

Rõ ràng biết nàng sợ hoàng thúc nhất nên mới lôi thúc ấy ra thế này.  

 

Lúc Cố Thanh Hy đang tính quay người rời đi thì Đương Đương công chúa bất thình lình ngồi thụp xuống đất gào khóc, hồn nhiên đến mức phớt lờ cả thể diện của một cô công chúa.  

 

Nước mắt nàng ta rơi lã chã, vừa khóc lóc vừa lên án nàng.  

 

“Ngươi là trưởng bối gì chứ, ngươi là hoàng thẩm gì chứ, toàn bắt nạt ta thôi. Ngươi chẳng bằng một phần triệu triệu của hoàng tỷ ta”.  

 

Cố Thanh Hy khó tin tự chỉ vào mình.  

 

Nàng bắt nạt nàng ta?  

 

Nàng bắt nạt lúc nào hả?  

 

Cô công chúa điêu ngoa này không chủ động trêu chọc nàng thì nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.  

 

“Nếu ngươi không viết linh tinh thì Thượng Quan phu tử cũng sẽ không tức giận, phu tử không giận thì sẽ không rời khỏi học viện Hoàng gia. Tất cả là tại ngươi, chắc chắn Thượng Quan phu tử thất vọng về ta lắm, hu hu…”  

 

Cố Thanh Hy rất muốn nói với nàng ta rằng…  

 

Việc Thượng Quan phu tử rời khỏi học viện hoàn toàn không dính dáng gì đến công chúa hết á.  

 

Nhưng Đương Đương công chúa lại khóc tới độ thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng mãi, trông rõ vẻ ấm ức, thế nên những lời sắp đến bên môi liền bị nàng nuốt hết xuống.  

 

“Thượng Quan Sở có gì tốt đâu? Hắn ta xấu xa xảo trá, cô đơn thuần như thế tất nhiên không đấu lại hắn, cũng không thể kiểm soát hắn”.  



“Nói linh tinh, Thượng Quan phu tử ôn hòa lễ độ, tốt bụng khiêm tốn, thầy ấy xấu xa chỗ nào hả? Rõ ràng ngươi có ý kiến với các vị phu tử nên mới luôn nhằm vào người ta, khiến thầy ấy không còn chút thể diện nào ở học viện Hoàng gia. Ngươi còn mắng ta ngốc, hu hu… Từ bé tới giờ chưa có ai mắng ta như vậy hết, đến cả hoàng tỷ của ta cũng luôn khen ta đáng yêu”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK