Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc vừa mở mắt, nàng đã chú ý tới hang động này rất sâu, có lẽ còn có hang động khác.

 

“Để thuộc hạ cõng chủ tử vào”.

 

“Không cần, một vết thương nhỏ mà thôi, ta không yếu ớt như vậy đâu”.

 

Cố Thanh Hy lấy kiếm của Phù Quang làm nạng, chân thấp chân cao bước vào hang động.

 

Vết thương của nàng rất sâu, nhưng trên mặt không hề có vẻ yếu ớt, nàng chỉ cười dặn dò: “Ngươi cõng Diệp Phong đi, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hang động”.

 

Phù Quang nghẹn họng.

 

Chủ tử vẫn như trước, dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng có thể cười nói, hành động không sợ hãi.

 

Hắn ta làm một cây đuốc, cõng Diệp Phong đi trước mở đường.

 

Hang động tối tăm và ẩm ướt, không biết đã không có người vào bao nhiêu năm rồi.

 

Nơi này giống như một mê cung, cứ đi được một đoạn đường là có ngã rẽ. Mỗi lần gặp ngã rẽ, họ thống nhất lựa chọn bên trái.

 

Nhưng đi được hai canh giờ, họ vẫn còn lạc trong mê cung.

 

“Mẹ kiếp, hang động quái quỷ gì thế này, dài thật đấy”.

 

Cố Thanh Hy mắng.

 

Chân nàng vốn đang bị thương, cộng thêm đi liên tục hai canh giờ nên vết thương đã bị hở.

 

Phù Quang cực kì đau lòng, thả Diệp Phong xuống rồi đỡ Cố Thanh Hy ngồi xuống: “Chủ tử, vết thương của người bị hở, để thuộc hạ băng bó lại giúp người”.

 

“Ừ”, Cố Thanh Hy ném chai thuốc cầm máu cuối cùng cho Phù Quang.

 

Phù Quang quỳ một chân xuống, động tác dịu dàng như đang nâng món bảo vật quý hiếm, sợ nặng tay sẽ làm nàng bị thương.

 

Máu bị dính vào miếng băng, vì sợ nàng đau nên Phù Quang loay hoay một lúc vẫn không thể tháo ra.

 

Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Tiểu soái ca, ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à?”

 

Nói xong, nàng nắm lấy miếng băng giật mạnh ra, máu lập tức tuôn như suối, nhưng nàng chỉ khẽ cau mày.

 

Nếu không vì thấy trên mặt nàng toát mồ hôi lạnh thì sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng vết thương của nàng không đau chút nào.

 

Nàng càng mạnh mẽ, Phù Quang càng đau lòng, thậm chí hắn ta còn ứa nước mắt.

 

“Sao lại khóc? Ngươi sợ không ra ngoài được à?”

 

Bầu không khí hơi ảm đạm, Cố Thanh Hy cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy Phù Quang thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.

 

Lại nhìn hắn ta chỉ mới khoảng mười bảy tuổi.

 

Ở hiện đại, mười bảy tuổi còn là một học sinh, sợ hãi cũng được coi là... bình thường nhỉ?

 

“Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài an toàn”.

 

“Thuộc hạ không sợ, đi theo chủ tử, núi đao biển lửa thuộc hạ cũng không sợ. Thuộc hạ hận mình vô năng, không thể bảo vệ được chủ tử, làm hại chủ tử bị chảy nhiều máu như vậy”.

 

Cố Thanh Hy cảm thấy ấm áp trong lòng, đang định sờ đầu Phù Quang thì thấy hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào, đôi mắt trong veo dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK