Dịch Thần Phi cười khổ: “Ta thua nàng, nên trong bảy ngày này đành phải sống phóng tung với nàng, ngay cả tự do còn không có mà. Nàng muốn đến đâu thì đến, ta cũng hết cách!”
“Ngươi không khuyên được à?”
“Một kẻ thất bại thì khuyên nhủ kiểu gì?”
Ôi trời!
Chẳng phải Dịch Thần Phi càng ước nàng mang tiếng xấu à?
Càng nghĩ, Tiêu Vũ Hiên càng cảm thấy có lý.
“Ta lệnh cho ngươi mang nàng đi, đêm nay, nàng có thể đi bất kỳ đâu, chỉ không được ở lại thanh lâu có tiểu quan”.
Vô Ưu Quan quá ồn, Tiêu Vũ Hiên không nghe rõ những lời Dịch Thần Phi vừa nói, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn ta cùng một câu nói mơ hồ: “Mấy năm nay nàng đã sống quá mệt mỏi, cứ để nàng thả lỏng chút đi!”
Thả… cái gì?
Hắn ta nghe nhầm ư?
Dịch Thần Phi vừa nói gì đó sao?
Trong gian phòng dành cho khách quý, Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, đảo mắt nhìn một loạt nữ nhân hoàn phì yến gầy trước mặt, rồi lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ.
Bảo mụ mụ khoát tay ngăn lại, sau đó lập tức đổi một dàn mỹ nhân khác và nở nụ cười nịnh nọt: “Tiểu thư, các nàng đều là mỹ nữ đứng đầu bảng của Vô Ưu Quan chúng ta, nếu không phải do Tiêu công tử là khách quen thì Bảo mụ không nỡ gọi ra đâu. Người xem xem có nàng nào hợp mắt mình không?”
Trên khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt của Bảo mụ lộ vẻ đắc ý.
Mỗi một cô nương ở đây đều có vẻ ngoài tuyệt sắc, ngàn dặm mới tìm được một người, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải động lòng.
Các nàng cũng là lá bài tẩy của bà ta, quả thật không tùy tiện tiếp khách.
Cố Thanh Hy nhướng mày hỏi: “Bà cảm thấy một nữ nhân như ta sẽ thích nữ nhân à?”
Bảo mụ liếc nhìn sang bên cạnh, Tiêu Vũ Hiên đang hờn dỗi, còn Dịch Thần Phi thì cười dịu dàng. Bà ta sửng sốt hồi lâu rồi mới vỗ đầu một cái: “Ôi chao, cô xem, là ta sơ sót, ta lập tức đổi một dàn mỹ nam cho cô”.
Bà ta vẫn luôn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng thì đang không ngừng suy đoán thân phận của Cố Thanh Hy.
Một nữ nhân dám công khai đến Vô Ưu Quan tìm nam nhân, việc này thật sự không bình thường, huống chi đó còn là một cô gái trẻ tuổi.
Đáng kinh ngạc hơn chính là Tiêu công tử, con trai út của Tiêu lão tướng quân, người có thân phận cực kỳ cao, phóng mắt khắp đế đô chẳng có mấy ai tác động được hắn ta, vậy mà đối với nữ nhân trước mắt, trông hắn ta không khác nào tùy tùng.
“Bộp!”
Cố Thanh Hy đập một chồng ngân phiếu xuống bàn.
Bảo mụ liếc nhìn, không ngờ lại là mười vạn lượng bạc, bà ta kinh ngạc đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Mười vạn lượng bạc đủ để mua cả cái Vô Ưu Quan này rồi!
“Nhớ kỹ, ta muốn mỗi một mỹ nam đều đạt đẳng cấp cao nhất, còn nữa, không được gọi ta tiểu thư, ta nghe không quen, gọi là cô nãi nãi đi!”
“Đương nhiên rồi, cô nãi nãi đợi một tí nhé, bọn họ sẽ tới ngay!”
Một dàn mỹ nam được thay đổi.