Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Có tiến bộ lớn đi nữa thì đã làm sao, chỉ là một đóa hoa vô cùng bình thường thôi, ngươi cảm thấy có tác dụng gì? Tóm ra một người bất kỳ ở đây, cũng vẽ đẹp hơn cô ta”.  

 

Mọi người lắc đầu thở dài.  

 

Trong lòng Trạch Vương rất đắc ý, biết ngay cô ta không thể thắng được mà.   

 

Kỳ Thánh và hai tài tử của Triệu Quốc cũng không nhịn được cười, thi vẽ trên đại hội đấu văn, nàng lại chỉ vẽ một đóa hoa mẫu đơn tầm thường, thật không biết phải nói nàng thế nào.  

 

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phong có vẻ không hiểu.   

 

Nhưng không coi thường Cố Thanh Hy như mọi người.  

 

“Thường Chân, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh khe đá núi Tùng, Thường Bình, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh mười hai tráng nữ”.  

 

Các hạ nhân bày bức tranh của Thường Chân ra, cả trường thi vang lên tiếng khen ngợi không dứt.  

 

Cố Thanh Hy vuốt cằm.  

 

Hai tài tử Triệu Quốc cũng thật có tài, bất luận là tranh khe đá núi Tùng hay là tranh mười hai tráng nữ đều vẽ sinh động như thật, giống như đúc.  

 

Hai bức tranh này, bức nào cũng được gọi là tuyệt tác.  

 

Lại nhìn sứ giả Triệu Quốc, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin đắc ý.  

 

“Kỳ Thánh vẽ một bức tranh thu hoạch mùa thu, Trạch Vương vẽ một bức ngày lễ Thất tịch”.  

 

Bức tranh được bày ra, mọi người đều sôi sục.  

 

Bức tranh cảnh thu hoạch mùa thu của Kỳ Thánh khắc họa rõ nét từng cảnh mùa màng bội thu của trăm dân bách tính vào mùa thu, cả bức tranh hiện ý cảnh tuyệt mỹ, nét bút phóng khoáng, tròn trịa.  

 

Bức ngày lễ Thất tịch của Trạch Vương đã vẽ ra được vẻ e thẹn, lo lắng khát khao mong mỏi của cô gái.   

 

Nét vẽ tinh tế, nét chớm xuân thì của cô gái, vẻ căng thẳng của chàng trai, ánh trăng tuyệt đẹp, và pháo hoa ngập tràn tưng bừng trên trang giấy, dường như trong bức tranh là một thế giới.  

 

“Trời ơi, Kỳ Thánh và Trạch Vương vẽ cũng đẹp quá”.  

 

“Có thể được gọi là thần tác, đại hội đấu văn trước đây chưa từng xuất hiện nhiều bức tranh đẹp thế này”.  

 

“Đúng thế, bức tranh của hai tài tử Triệu Quốc và Kỳ Thánh, Trạch Vương, nếu đặt vào trước đây, bất kỳ ai cũng có thể giành hạng nhất, bây giờ là thời cao thủ hội tụ ư?”   

 

Trạch Vương hiện ý cười, dường như cực kỳ hưởng thụ lời khen của người khác.  

 

Cố Thanh Hy cũng không ngờ, bức tranh của Trạch Vương còn đẹp hơn nàng tưởng tượng.  

 

Nói một cách công tâm, bức tranh của Trạch Vương còn hơn hai tài tử Triệu Quốc một bậc.  

 

Nhưng nàng lại phì cười: “Ôi trời, ta còn tưởng tại sao Trạch Vương hủy hôn ước với ta, thì ra là thích các cô gái chớm xuân thì, chỉ là không biết cô nương nhà nào gặp họa rồi”.  

 

“Cô nói lung tung cái gì vậy hả”.  



“Ta nói lung tung sao? Chẳng lẽ không phải ngài vẽ bức ngày lễ Thất tịch đó à?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK