Dạ Mặc Uyên siết chặt hai nắm tay, cố gắng áp chế cơn đau của cơ thể, cắn răng nói: “Châm đi”.
Một câu châm đi đồng nghĩa giao toàn bộ tính mạng của mình cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không dám lơ là, lấy kim ra, đâm vào các huyệt quan trọng của hắn như huyệt Thiên Trì, huyệt Bách Hội,…
“A…”
Dạ Mặc Uyên đau đớn rên lên.
Cố Thanh Hy nói: “Có hơi đau, nhưng chàng chịu đựng một chút, chỉ cần chịu được năm ngày, hai chân chàng có thể đứng lên rồi”.
“Được”.
Li Lạc cũng không biết trên đầu chủ tử nhà mình bị châm bao nhiêu kim, hắn ta chỉ biết rất nhiều huyệt vị mà một người tập võ như hắn ta lại không biết, cũng không biết Vương phi đã dùng thủ pháp gì.
Máu độc trong thùng càng lúc càng nhiều, nếu không phải Tiểu Cửu Nhi không ngừng dẫn nước Biển Máu vào, e rằng thùng nước dược liệu của chủ tử đã đặc dính lại.
“Phù, cuối cùng cũng xong”.
Cây kim cuối cùng châm vào, Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.
“Các ngươi múc hết nước trong thùng ra, sau đó cho nước sạch vào, dược liệu cho vào theo tỷ lệ này”.
“Vâng”.
“Đúng rồi, cứ cách hai canh giờ lại làm theo phương pháp này một lần, nước thuốc mới có thể giúp bài trừ máu độc của ngài ấy nhanh hơn, thúc đẩy tuần hoàn máu”.
“Vâng”.
Làm xong mọi thứ, Li Lạc hỏi dò: “Vương phi nương nương, có phải tắm theo phương pháp này, năm ngày sau là hai chân của chủ tử thật sự có thể chữa lành hay không?”
“Làm gì nhanh vậy được, cởi áo của chủ tử nhà ngươi ra, để ngài ấy nằm lên nham thạch đó”.
Dạ Mặc Uyên đang chịu đựng cơn đau giày vò mở mắt ra: “Cởi áo? Nằm ở đó? Chỗ này lộ thiên đấy”.
“Chàng ngâm trong nước sao ta có thể châm cứu hai chân cho chàng được. Chàng không nằm trên nham thạch sao có thể ngăn chặn Hàn độc”, Cố Thanh Hy trợn mắt.
Xem nàng là gì?
Phụ nữ háo sắc à?
Thấy đàn ông là nhào tới?
Cũng không nhìn xem bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu độc sót lại.
Nàng còn sợ bị trúng độc ấy chứ.