Nạp Lan Lăng Nhược phe phẩy quạt một cách lười biếng, liếc nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt hắn ta xẹt qua ý cười ấm áp.
Cố Thanh Hy sờ cằm theo thói quen.
Ở khoảng cách xa như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể nghĩ ra được có cách nào để lên đến đài sen.
Ở đây, khắp nơi đều là khối đá vụn, những thanh gỗ dài cùng móc sắt,… Cố Thanh Hy đoán được đại khái, có lẽ bọn họ đã nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thể nào đi đến được đài sen.
“Viên Long Châu chỉ to bằng quả trứng bồ câu này có thật sự lợi hại như lời đồn hay không?”
“Nếu không thì cô nghĩ tất cả các tốp nhân mã đều đổ về đây để tranh đoạt nó làm gì?”
“Vậy còn ngươi, vì sao ngươi muốn có Long Châu?”
“Ta à, ta thích thì tranh thôi! Vị cô nương, viên Long Châu này không phải vật may mắn, ta khuyên cô nên mau chóng rời khỏi đây, tránh dẫn đến họa sát thân”.
“Vừa khéo, ta sợ mọi thứ, nhưng lại không sợ họa sát thân. Viên Long Châu này rất tinh xảo, nếu đem làm vòng đeo cổ hẳn là rất đẹp, bổn cô nương thích, cũng muốn, thì phải làm sao bây giờ?”, Cố Thanh Hy mở to mắt.
Cây quạt trên tay Nạp Lan Lăng Nhược thoáng khựng lại, nở nụ cười như có như không mang theo một chút ấm áp: “Nếu cô thích vòng cổ, bổn thiếu chủ sẽ tặng cô một cái tốt hơn”.
“Không cần đâu, ta chỉ vừa ý cái này”.
“Ở đây có một viên Long Châu, chúng ta chỉ có hai người, cô nói xem nên chia thế nào đây?”
“Còn chia thế nào nữa, đương nhiên là cho ta rồi, nữ nhân được ưu tiên nha, nam nhân cần phải có phong độ lịch thiệp một chút, hơn nữa…”
Cố Thanh Hy kéo dài từ cuối, cười như có như không rồi nói: “Hơn nữa… không chỉ có hai ta muốn tranh đoạt Long Châu”.
“Bọn họ à? Không có cơ hội!”
Nạp Lan Lăng Nhược lười biếng phe phẩy quạt, hiển nhiên không hề xem trọng những người khác, dường như trong mắt hắn ta, bọn họ có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ có Cố Thanh Hy thật sự khiến hắn ta phải đắn đo.
Cố Thanh Hy cảm thấy khó hiểu.
Bàn về võ công, hắn ta còn kém xa thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc, mà so với đám người Lan kỳ chủ thì vẫn kém một khoảng, hắn ta lấy đâu ra tự tin để ngông cuồng như vậy nhỉ?
“Thiếu niên, ngươi rất ngông cuồng!”
“Đơn giản thôi, ta học ai đó đấy!”, thiếu niên cười mờ ám, thì thầm bên tai Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy vội lui về sau, xoa xoa lỗ tai.
“Như vậy đi, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, ai lấy được Long Châu thì là của người đó, không được phép tranh đoạt, sao hả?”
“Được nha!”
“Tốt lắm, cũng đừng khi dễ một nữ tử yếu đuối như ta!”
“Bổn thiếu chủ không khi dễ nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như cô nương”.
Ánh mắt mập mờ tràn đầy cưng chiều của Nạp Lan Lăng Nhược khiến người ta khó mà hiểu thấu.