Nó thực sự muốn Ôn Thiếu Nghi chết đói à?
Tuy rằng nàng không thích Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không muốn để một người sống sờ sờ như hắn ta chết đói.
Vùng đất bị tuyết phủ ở phía xa xa đột nhiên lóe lên một đốm đỏ.
Đốm đỏ đó còn ánh chút vàng, phạm vi cực kỳ rộng, bao vây họ từ bốn phương tám hướng, vô cùng rõ ràng trong màn đêm u tối.
“Đi xem xem đốm sáng đó là gì”, Cố Thanh Hy nói.
Tiểu Cửu Nhi đang định đi thì âm thanh yếu ớt của Ôn Thiếu Nghi vang lên: “Là ánh đuốc của người Oa Nhân”.
“Xa như thế, làm sao ngươi biết được?”
“…”
Cố Thanh Hy định tìm cách rời đi thì giọng nói dễ nghe của Ôn Thiếu Nghi lại vang lên lần nữa.
“Không đi nổi đâu, chúng ta bị bao vây rồi, họ chẳng có gì nhiều, chỉ có nhân lực là nhiều”.
Trong lúc này, Oa Nhân cầm ngọn đuốc đã bao vây kín mít quanh họ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Cố Thanh Hy vẫn không khỏi giật mình.
Những người này là Oa Nhân hả…
Người nào cũng chỉ cao đến đầu gối của nàng.
Đám người dày chi dày chít bao quanh họ như một đàn kiến.
“Các ngươi là ai, tại sao xông vào quốc gia của bọn ta?”
Người mới tới có giọng nói vang vọng, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một tướng quân, nhưng khi âm thanh lọt vào tai Cố Thanh Hy thì cực kỳ nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì không thể nghe rõ rốt cuộc nàng ta nói gì.
Điều khó tin hơn là hình như đám người này toàn nữ nhân.
Cố Thanh Hy ôm quyền hành lễ, lễ phép nói: “Bọn ta chỉ muốn tiến vào vùng đất Cực Bắc, vô tình đắc tội các vị, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin được lượng thứ”.
“Vùng đất Cực Bắc? Đó là vùng đất của ác ma, ngươi muốn tới nơi đó làm gì? Có phải định hủy diệt Oa Nhân Quốc của bọn ta không?”
“Vùng đất của ác ma? Hủy diệt Oa Nhân Quốc? Tại sao lại nói như vậy?”
“Nếu ngươi biết đến vùng đất Cực Bắc, chẳng lẽ không biết đó là vùng đất của ác ma, bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng không thể sống sót mà trở ra”, vị tướng quân cầm đầu tránh nặng tìm nhẹ, không hề nhắc đến việc Oa Nhân Quốc sẽ bị hủy diệt thế nào.
“Nhân loại vô tri, chẳng biết thứ gì còn dám tùy tiện xông vào vùng đất Cực Bắc”.
Cố Thanh Hy nhướn mày: “Nghe có vẻ như các ngươi không phải nhân loại?”
“Hỗn xược, ngươi dám ăn nói với bản tướng quân như thế! Người đâu, bắt chúng lại”.
Mệnh lệnh được đưa ra, đám người lùn đen đặc như kiến xông tới, người thì ôm chân, người thì túm cánh tay.
Cố Thanh Hy còn tưởng võ công của chúng cao cường đến đâu, không ngờ đám người lùn này không những không có võ công mà sức lực cũng rất yếu, nàng chỉ cần hất nhẹ một cái đã hất được vài người ra xa, đồng thời kẻ đó phun máu ngay tại chỗ, không rõ sống chết thế nào.
“Ngươi… thứ nữ nhân độc ác như ngươi, dám giết cả tộc dân của bọn ta, bọn ta liều mạng với ngươi”.
Từng người lùn lại lần nữa bao vây quanh nàng, nhiều như kiến.
Cố Thanh Hy sững sờ nhìn cánh tay mình.