Bên ngoài phòng học, Thu Nhi vui vẻ chạy đến: “Tiểu thư…cuối cùng tiểu thư cũng tan học rồi, phu tử có làm khó người không?”
“Rầm…”
Thu Nhi bị Đương Đương công chúa đang nổi giận đùng đùng đụng ngã, đau đến mức khiến nàng ta rên rỉ một tiếng.
Không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu đã truyền đến một lời tức giận quở trách.
“Đứa nô tỳ ti tiện, lại dám cản đường của bổn công chúa, không muốn sống nữa sao?”
Vừa nói, Đương Đương công chúa vừa giơ tay trực tiếp tát đến.
Thu Nhi nhắm mắt, yên lặng chờ cái tát rơi xuống, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu cũng không thấy, ngược lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của công chúa.
Nàng ta thấp thỏm lo lắng mở mắt, chỉ thấy tiểu thư nhà mình không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay đánh nàng ta của Đương Đương công chúa, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo sắc bén, toàn thân tràn đầy khí thế, cứ thế trấn áp Đương Đương công chúa thành bã.
“Cố Thanh Hy, bổn công chúa dạy dỗ một đứa nô tỳ ti tiện, ngươi dám ngăn cản bổn công chúa”.
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, Thu Nhi là người cô muốn ức hiếp là có thể ức hiếp được sao?”
“Trong mắt bổn công chúa, cô ta chỉ là một đứa nô tỳ nhỏ bé thấp hèn”.
“Bốp...”
Một tiếng tát lanh lảnh vang lên.
Mọi người trong học viện đều kinh ngạc há hốc mồm.
Bọn họ đã nhìn thấy cái gì...
Cố tam tiểu thư lại dám đánh công chúa?
Trời ơi, cô ta bị điên à? Đương Đương công chúa là muội muội ruột được sủng ái nhất của đương kim hoàng thượng.
Lại nhìn đến Cố Thanh Hy, nàng xoa xoa tay, nói một câu khiến tâm trạng bọn họ phiền muộn.
“Đánh đau tay quá...”
Mắt trợn tròn...
Mọi người trong học viện đều há hốc mồm.
Ngay cả Trạch Vương cũng sững sờ.
Cố Thanh Hy không muốn sống nữa sao? Cô ta đánh công chúa, còn không biết xấu hổ nói tay cô ta đau?
Trên mặt Đương Đương công chúa bỏng rát, phải mất một lúc lâu nàng ta mới phản ứng lại.
Nàng ta đường đường là một công chúa, lại bị một đứa dốt đặc cán mai…đánh…
“Cố Thanh Hy, ngươi có biết ta là ai không, ngươi vậy mà lại dám đánh ta, ta phải giết ngươi”.
“Bốp..”
Lại một tiếng tát giòn giã khác vang lên.
Lần này bị đánh không phải là Cố Thanh Hy, mà vẫn là Đương Đương công chúa, lại bị Cố Thanh Hy đánh.
Hai bên má của Đương Đương công chúa nhanh chóng sưng lên.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy của nàng ta, nói một câu khiến người ta tức chết: “Ừm, lần này trái lại khá cân xứng”.
Phẫn nộ…
Đương Đương công chúa tức gần nổ phổi, hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì không mau bắt lấy Cố Thanh Hy cho bổn công chúa, bổn công chúa muốn cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong, khiến cô ta vĩnh viễn hối hận vì đã đến thế giới này”.
Các thị vệ lần lượt bao vây lấy Cố Thanh Hy.
Mọi người không khỏi lo lắng cho Cố Thanh Hy.
Nhưng Cố Thanh Hy xem như không có chuyện gì, ngược lại còn chậm rãi cười nói: “Ta là hoàng thẩm của công chúa, hoàng thẩm dạy dỗ hoàng điệt nữ là đạo lý hiển nhiên, các ngươi dám động đến ta? Được thôi, chúng ta đến trước mặt chiến thần vương gia, giải quyết việc nhà”.
Chiến thần vương gia là một điều cấm kỵ, đám thị vệ không dám lỗ mãng.
Hơn nữa, Cố Thanh Hy còn nhấn mạnh hai chữ việc nhà, bọn họ sao dám quản chuyện hoàng thất.
Đương Đương công chúa tức đến giậm chân: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hoàng thúc ta nói muốn lấy ngươi lúc nào”.
“Nói thế chẳng phải kỳ quái sao, thánh chỉ không phải hoàng huynh cô ban sao? Lẽ nào chiến thần không lấy ta nữa? Thế cũng được, cô nói hoàng huynh cô thu hồi thánh chỉ ban hôn”.
“Ngươi...”, thánh chỉ không phải nói thu hồi là thu hồi, Cố Thanh Hy đây là muốn làm khó nàng ta sao?
“Không làm được sao? Vậy ta vẫn là hoàng thẩm của cô vậy, đừng nói hôm nay ta tát cô hai cái, cho dù tát cô hai trăm cái, ta cũng làm được”.
Ngông cuồng…
Quá ngông cuồng.
“Địa vị của Đương Đương công chúa cách biệt, Cố Thanh Hy lại dám làm nhục công chúa như vậy, cô ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?”
Vẻ mặt Đương Đương công chúa không ngừng thay đổi.
Thấy đám thị vệ đều không dám giúp nàng ta, những người khác lại đang cười nhạo nàng ta, nàng ta bị làm cho tức phát khóc.
“Cố Thanh Hy, ngươi nhớ lấy cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Nói xong, nàng ta chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Sau khi trò hề kết thúc, Cố Thanh Hy đỡ Thu Nhi dậy, dịu dàng nói: “Ngã có đau không?”
“Nô tỳ không sao, tiểu thư, người vừa đến học đường đã đắc tội với công chúa, liệu có...”
“Đắc tội thì đắc tội, dù sao người ta đắc tội cũng rất nhiều. Buổi chiều ta có tiết, lát nữa ăn cơm xong ngươi tự tìm chỗ chơi”.
“Mò cá?”
“Ý là làm biếng đó”.