Rầu rĩ là vì Tẩy Tủy Đan còn xa mới đạt tới kết quả mà nàng mong muốn.
Thở phào là vì cuối cùng cũng luyện thành.
“Thu Nhi, ra ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào trong, kể cả Vương gia”.
“Tiểu thư, người lại định làm gì?”
Thu Nhi sợ hãi, cái mạng nhỏ của tiểu thư suýt chút nữa là tiêu rồi, đừng nói nàng vẫn muốn tiếp tục luyện đan chứ?
“Ngươi thì biết cái gì, mau ra ngoài đi”.
“Nhưng mà…”
Không đợi Thu Nhi nói xong, Cố Thanh Hy đã đẩy nàng ta ra ngoài, bản thân nàng ngồi khoanh chân trên giường, cầm lấy Tẩy Tủy Đan trong hộp trước mặt, ăn một viên.
Đan điền dâng lên một dòng chảy ấm, võ mạch lại không có dấu hiệu mở ra.
Cố Thanh Hy lại ăn thêm vài viên, dòng chảy ấm ở đan điền càng lúc càng nhiều, thất kinh bát mạch khoan khoái dễ chịu, nhưng võ mạch vẫn không mở ra.
Nàng nhíu mày: “Dùng dược liệu tương tự thay thế quả nhiên hiệu quả kém hơn rất nhiều, Tẩy Tủy Đan này thật vô dụng”.
Cố Thanh Hy cắn răng, ăn hết toàn bộ số Tẩy Tủy Đan trong hộp.
Muốn tồn tại ở thế giới này mà không bỏ ra chút gì thì sao có thể thành công.
Cơ thể nóng như lửa, thiêu đốt đến mức nàng không ngừng chảy mồ hôi.
Đau…
Đau quá…
Người khác dùng một viên Tẩy Tủy Đan là có thể mở võ mạch.
Nàng dùng ít nhất hơn năm mươi viên, tuy võ mạch có dấu hiệu mở, nhưng mãi vẫn không thể mở ra hoàn toàn.
Cố Thanh Hy vận khí tiểu chu thiên, ngưng tụ sức mạnh trong đan điền lại, liên tục đánh vào võ mạch mới mở ra được một lỗ hổng.
“Ầm…”
Võ mạch khó khăn lắm mới mở ra được lỗ hổng, lại khép lại ngay lập tức. Cố Thanh Hy phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đau đến mức khó chịu.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Tiểu thư, người mau mở cửa”.
“Im miệng, la hét cái gì”.
Cố Thanh Hy liếm máu nơi khóe miệng. Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng nơi đáy mắt lại có vẻ kiên trì không phù hợp với lứa tuổi. Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy chỉ hơi nhấc lên một chút, lại có một loại khí phách khiến người khác sợ hãi.
Quái lạ.
Rõ ràng đã mở ra một lỗ hổng, vì sao lại đóng lại ngay thế?