“Ma tộc oai lắm sao? Vương gia, xử ông ta”, Cố Thanh Hy đứng nói mà không thấy đau eo, giọng điệu ngạo mạn vô cùng.
Dạ Mặc Uyên cau mày.
Nha đầu này.
Sao giọng điệu của nàng nghe như rất muốn hắn đại chiến ba trăm hiệp với Ma tộc thế nhỉ?
Lời không hợp ý không hơn nửa câu.
Ba tên kim cang hộ pháp của Lan kỳ chủ bước lên, bẻ khớp tay răng rắc, hàm ý đánh nhau hết sức rõ ràng.
Lan kỳ chủ thì đối đầu với Dạ Mặc Uyên.
Phù Quang bước lên chắn trước mặt ba tên kim cang hộ pháp.
Cố Thanh Hy kéo Phù Quang lại mắng: “Thanh Phong và Giáng Tuyết còn đang ở đây, không có chuyện của ngươi đâu, đừng giành sân khấu của họ”.
Ba vạch đen đồng loạt trượt xuống trên trán Thanh Phong và Giáng Tuyết.
Cố tam tiểu thư có ý gì?
Coi họ là người lao động miễn phí à?
Người mà Lan kỳ chủ muốn tìm là nàng được không nào?
Phù Quang ngơ ngác: “Chủ tử, ta sẽ cố gắng hết sức, một mình ta cũng có thể đối phó với ba người họ”.
“Không phải ngươi đã bị thương trong trận chiến vừa rồi sao? Đứng yên đó, không được đi đâu cả”.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy nháy mắt ra hiệu cho mình, Phù Quang mới hiểu ra điều gì đó, hắn ta đột nhiên che ngực, nhíu mày: “Ai da, ngực đau quá, ta không điều động được nội lực”.
Mọi người cạn lời.
Với khả năng diễn xuất này, hắn ta coi họ là đồ ngốc à?
Cố Thanh Hy cất cao giọng: “Vương gia, vừa rồi Lan kỳ chủ bảo ngài tàn phế hai chân, cái chân thứ ba vừa nhỏ vừa vô dụng, còn xấu xí, không dám lộ mặt. Ta cảm thấy rất tức giận cho ngài, đáng tiếc ta không có võ công nên không đánh lại ông ta, nhưng ta sẽ hò hét cổ động cho ngài”.
Shh...
Tất cả mọi người im lặng.
Nhiệt độ quanh người Dạ Mặc Uyên giảm đột ngột, sắc mặt hắn tối sầm, đen như nồi than.
Cái chân thứ ba vừa nhỏ vừa vô dụng...
Nữ nhân này...
Hắn muốn bóp chết nàng.
Diệp Phong cạn lời nhắm mắt lại, gần như không dám nhìn khuôn mặt khát máu phủ sương lạnh của Dạ Mặc Uyên.
Hoàng hậu Sở Quốc cũng bị lời Cố Thanh Hy nói làm cho kinh hãi.
Nàng có phải là nữ nhân không? Sao lại có thể nói ra những lời này?