Đợi đến khi tỉnh lại, nàng đang nằm trong một căn nhà tre thanh nhã.
Bên ngoài thỉnh thoảng vọng vào tiếng trẻ con cười đùa và tiếng nam tử chẻ củi.
Cảnh tượng trước khi hôn mê tràn vào trong tâm trí nàng, nàng đưa tay tìm viên Long Châu màu xanh to bằng con chim bồ câu trong ngực mình.
Vì giúp nàng bảo vệ Long Châu, Diệp Phong đã không tiếc liều mạng nhảy xuống Biển Máu, rơi vào kết cục không còn hài cốt.
Dạ Mặc Uyên giải độc được một nửa, tình hình không rõ.
Dịch Thần Phi bị thương nặng thoi thóp, không rõ sống chết.
Cố Thanh Hy đột nhiên ngồi dậy, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
Không phải nàng đang ở núi Hồ Lô Huyết sao?
Lan kỳ chủ đâu, chết rồi sao?
Sao nàng lại ở đây?
Đầu nàng rất đau, vì sao sau khi Diệp Phong rớt xuống núi thì nàng không nhớ gì nữa.
“Rắc…”
Cửa lớn được mở ra, một thiếu nữ tuổi xuân cầm theo thức ăn đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười thân thiết, bước nhanh đến bên cạnh Cố Thanh Hy.
“Hy tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh dậy rồi, có chỗ nào không khỏe không, ta đi gọi các trưởng lão”.
“Đây là đâu, ta là ai?”, Cố Thanh Hy cảnh giác nhìn nàng ta.
Trong ký ức của nàng, hoàn toàn không có ký ức liên quan đến nàng ta.
“Ta là Âm Nhi, tỷ không nhớ ta nữa sao? Từ nhỏ ta thích đi theo tỷ nhất”.
Thiếu nữ trước mắt khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ má hồng. Nàng ta mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, thắt hai bím tóc đuôi sam, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt. Nàng ta mỉm cười, đôi má lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, hoạt bát giống như một đứa trẻ đáng yêu nghịch ngợm.
Cố Thanh Hy lục tìm trong trí nhớ, vẫn không có bất cứ ấn tượng nào về nàng ta. Nhưng nụ cười nàng ta ngọt ngào, ánh mắt trong veo, lại không dính chút tạp chất nào, khiến người ta nhìn vào không khỏi thích nàng ta từ tận đáy lòng.
“Hy tỷ tỷ, tỷ còn nhớ cái này không? Tỷ đích thân khắc nó cho ta đấy, một con thỏ, vì ta cầm tinh con thỏ, ta cũng thích thỏ nữa. Vào sinh thần mười tuổi của ta, tỷ đã tặng cho ta. Bao nhiêu năm nay, ta luôn đeo nó trên người”, Âm Nhi đong đưa sợi dây trên cổ như bảo bối, cười một cách ngây thơ trong trẻo.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, con thỏ này hình như nàng biết, nhưng lại không nhớ ra. Trên con thỏ có khắc hai chữ Âm Nhi.
Nét chữ này không phải là của nàng sao?
Nàng quen viết lối chữ Thảo, mỗi chữ đều như rồng bay phượng múa, người khác rất khó nhận ra.