Tiểu Cửu Nhi buồn bực quay đầu đi, tự hào nói: “Lúc ở vùng đất Bắc Cực ta ăn nhiều tinh hạch lắm, hiện giờ đã là cấp năm rồi á”.
Cố Thanh Hy nhấc thẳng nó lên.
Nàng biết ngay không thấy tên nhóc này đâu là do nó đi tìm tinh hạch để ăn mà.
Chẳng biết nó đã ăn bao nhiêu mà lại tăng thêm hẳn một cấp.
“Hiện giờ ta chẳng có bản lĩnh gì, nhưng kỹ năng nướng thịt thì lại đứng đầu, đặc biệt là nướng thịt rắn. Bao nhiêu ngày không ăn mặn, nhớ mùi vị thịt rắn ghê”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bị dọa liền chui ra khỏi tay nàng, giữ một khoảng cách nhất định.
“Ta là thú cưng của chủ nhân mà, sao cô lại nhẫn tâm thế chứ”.
“Ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, ăn thịt ta nướng thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Đừng có lần nào nhìn thấy đồ ăn là cũng lủi mất, nếu không ta sẽ đổi thú nuôi khác đáng tin hơn đấy”.
“Suy cho cùng, chẳng phải chủ nhân vẫn trách ta đã bỏ hai người đi vì tinh hạch lúc ở vùng đất Cực Bắc đấy sao”.
Cố Thanh Hy cười, túm cái đuôi nhỏ của nó lên: “Ngươi cũng biết mình đã bỏ chúng ta mà biến đâu mất lúc ở vùng đất Cực Bắc cơ à?”
“Dù gì ta cũng là xà vương mà, chủ nhân, cô túm đuôi ta như vậy, bảo ta chịu thế nào chứ?”
“Xà vương? Ngươi dám xưng vương trước mặt ta hả? Hầy… Thôi vậy, tuy ngươi là thú nuôi của ta, nhưng từ trước tới giờ ta chưa từng ăn thịt xà vương lần nào, hôm nay phải nhấm nháp thật kỹ mới được, sau đó để tất cả mọi người trong phủ nếm thử”.
Tiểu Cửu Nhi vừa tức giận vừa ấm ức, không khỏi kháng nghị: “Bên ngoài có bao nhiêu “người” đang nhìn nữa kìa, cô không cho ta chút mặt mũi được à?”
Cố Thanh Hy nhìn theo tầm mắt nó, quả nhiên đám “bạn bè xấu” của Tiểu Cửu Nhi đều đang rướn cổ nhìn về phía họ. Thấy nàng nhìn về phía mình, đám rắn với đủ loại kích thước và màu sắc lập tức chen lấn nhau chuồn đi, cứ như thể nàng là người đáng sợ sẽ nướng hết bọn nó lên để ăn vậy.
Cố Thanh Hy thả đuôi Tiểu Cửu Nhi ra, ngượng ngùng phủi tay: “Chẳng phải ta đóng cửa sổ rồi à? Sao lại bị mở ra thế nhỉ”.
Tiểu Cửu Nhi “khóc” ra âm thanh xì xì.
“Chẳng phải vì ta muốn thể hiện oai phong trước đám bạn một lần sao, thế nên ta mới lén mở cửa sổ ra, vậy mà cô lại chẳng cho ta chút mặt mũi nào cả. Sau này, chắc chắn chúng sẽ lén lút giễu cợt xà vương ta. Ta không còn mặt mũi nào gặp họ nữa rồi”.
Sau đó, Tiểu Cửu Nhi lại “khóc” xì xì, còn vô lại lăn lăn trên đất.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt.
Thế này…
Là đang trách nàng đấy à?
“Ánh mắt Tiểu Hoa nhìn ta hồi nãy cũng khác hẳn rồi, chắc chắn Tiểu Hoa cho rằng ta rất vô dụng”.
“Tiểu Hoa là…?”
Bạn gái ngươi à?