Vì sợ Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy vừa quan sát căn phòng vừa tìm chủ đề nói chuyện: “Vương gia, căn phòng này của chàng trông được đấy, nhìn mấy bình hoa này đi, cái nào cũng rất đẹp, là đồ cổ đúng không”.
Dạ Mặc Uyên không đáp lời.
Trong lúc tắm, hắn có thể cảm nhận được Cố Thanh Hy nhìn từ bình hoa này đến bình hoa khác, rõ ràng là đang tìm thứ gì đó.
“Vương gia, sách trong tẩm cung cũng nhiều quá, bình thường ngoài làm việc ở thư phòng, chàng còn làm việc ở phòng ngủ nữa sao?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên tắm rửa nhanh hơn, sợ Cố Thanh Hy sẽ xông vào đây.
Khó khăn lắm mới tắm xong, hắn vẫn cảm thấy có mùi cá, bèn cho người đi lấy nước tắm một lần nữa.
“Vương gia, ta thấy vật dụng trong tẩm cung của chàng đều có màu gỗ đàn hương, chàng thích màu này à?”
Cố Thanh Hy thật sự muốn chửi tục.
Nàng đã tìm khắp phòng ngủ, nơi này không có sách cổ da dê nào cả.
Trước mắt chỉ còn lại giường và chỗ hắn tắm.
Cố Thanh Hy bèn chọn tìm trên giường trước.
Dạ Mặc Uyên đột nhiên nói: “Ta sẽ cho hạ nhân đổi chăn đệm sạch”.
Dứt lời, hắn lập tức ra lệnh.
Cố Thanh Hy vội hô to: “Không cần không cần, chăn đệm này có mùi của chàng, ta thích ngửi, thế này rất tốt”.
Nói xong câu này, nàng chỉ muốn cắn lưỡi mình.
Nàng vừa nói nhảm cái gì vậy, chắc chắn Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm rồi.
Quả nhiên, phía sau bình phong không còn tiếng động gì nữa.
“Vương gia, ta thấy trên giường hơi bừa bộn, để ta dọn dẹp giúp chàng”.
“Không cần…”
Dạ Mặc Uyên tắm qua loa, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Hắn theo phản xạ ngăn cản Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đang tìm kiếm trên giường, khó khăn lắm mới tìm thấy một quyển sách, vừa mới mở ra đã bị Dạ Mặc Uyên cướp mất.
Nàng nổi nóng, cho rằng nó là thứ nàng muốn tìm, lập tức giật lại.
Hai người tranh giành một hồi, sách mở ra, không ngờ bên trong lại là xuân cung đồ.
Oanh…
Hai người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn quyển sách.
Một lúc lâu sau đó, Cố Thanh Hy nuốt nước miếng, khiếp sợ nói: “Chàng đọc Phu Thê Âm Dương Luận thì thôi đi, lại còn xem xuân cung đồ, chết tiệt… Vương gia, không nhìn ra sở thích của chàng lạ thế đấy”.
Dạ Mặc Uyên thật sự muốn chết đi cho xong.
Hắn thề.