Cao thủ quyết chiến, đao quang kiếm ảnh, ngói vụn bay tán loạn, sát khí tử vong bao phủ cả toà viện.
Cố Thanh Hy sợ dư chấn khiến Diệp Phong bị thương, bèn đỡ thân thể đang run rẩy của hắn ta rút lui ra bên ngoài.
Diệp Phong cắn rách môi ép mình phải tỉnh táo, vừa giữ chặt áo khoác ngoài vừa nắm lại tay Cố Thanh Hy rời khỏi tẩm cung.
Thỉnh thoảng có ngói vụn bay đến, hắn ta bèn lấy thân thể của mình ra đỡ.
Sao Cố Thanh Hy có thể để ngói vụn làm hắn ta bị thương được, nàng kéo hắn ta tránh trái tránh phải, tránh khỏi những mảnh ngói kia, trốn đến nơi an toàn.
“Nơi này nằm sâu trong Ma tộc, cô mau dẫn Phù Quang đi đi”, Diệp Phong đẩy Cố Thanh Hy, nôn nóng nói.
Dù hắn ta không biết sao Cố Thanh Hy và Phù Quang lại hội tụ được với nhau, nhưng núi Lạc Hồn không giống núi Vọng Hồn, nơi này là một trong những hành cung của Ma chủ… Rất có thể Ma chủ đang ở trong hành cung.
Một khi chạm mặt, bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Yên tâm đi, nơi này ầm ĩ như vậy, nếu người của Ma tộc muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, hơn nữa… gã ta đáng chết”, lúc nói đến câu cuối, trong lời nói của Cố Thanh Hy loé lên sát khí.
Khi nãy nàng định ra tay, nhưng Phù Quang đột nhiên chạy đến, ra tay trước nàng một bước.
Diệp Phong còn định nói gì đó nhưng có một tiếng bịch vang lên, hữu hộ pháp bị đánh bay, rơi vào đình nghỉ mát bên ngoài, khiến đình nghỉ mát sụp đổ.
“Phụt…”
Gã ta phun ra một ngụm máu tươi, thở yếu ớt.
Phù Quang thì không có chút thương tích chĩa kiếm vào cổ họng của hữu hộ pháp, nhìn xuống gã ta từ trên cao.
Thắng bại đã rõ.
Kinh mạch trên người hữu hộ pháp bị đả thương nghiêm trọng, gã ta không ngờ rằng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có công lực cao như thế.
“Ta là hữu hộ pháp của Ma chủ, ngươi dám giết ta chính là đắc tội với Ma tộc”.
Phù Quang giễu cợt: “Đánh nhau lâu như thế, Ma tộc có ai đến giúp ông không?”
Câu nói này nhắc nhở hữu hộ pháp.
Hành cung canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại không có thủ vệ nào cả?
Gã ta thấp thỏm trong lòng, chợt cảm thấy không ổn.
Nhưng gã ta không muốn tin.
Cố Thanh Hy rút một thanh kiếm khác của Phù Quang ra, trong đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo của tử vong.
Nàng gằn từng chữ: “Dám động vào Diệp Phong, ông nên chết đi”.
Hữu hộ pháp đang muốn phản kháng, nhưng kiếm của Phù Quang đã đâm vào cổ họng gã ta, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đâm rách cổ họng, lấy mạng gã ta.
Hữu hộ pháp sững người.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, kiếm của Cố Thanh Hy đã đâm sâu vào ngực gã ta.