Thất trưởng lão lại suýt thì ngã chổng vó, mém bị khói đen ăn mòn.
Ông ta ngửa đầu nhìn Hoa Khởi La mỉm cười thuần khiết với ông ta, không hiểu vì sao vành mắt lại ẩm ướt.
Cha…
Cách gọi này…
Trái tim ông ta cũng trở nên mềm mại…
“Còn không mau buông tay, khói đen sắp tràn đến rồi, muốn để ta chôn cùng ngươi à”.
“Cảm ơn cha”.
Hoa Khởi La nắm chặt lấy cánh tay ông ta, chỉ sợ nửa đường ông ta quăng mình xuống.
“Cha, ta muốn đi lên, ngươi đừng xuống dưới đấy”.
“Nha đầu này, bị ngốc hả! Một xíu xiu khói đen mà ngươi cũng không đối phó được, lại còn muốn đi lên, ngươi biết bên trên là cái gì không? Chính là sát trận thượng cổ, ngay cả cao thủ cấp bảy cũng khó mà an toàn xông ra ngoài”.
“Cấp bảy cũng khó mà xông ra? Nhưng bây giờ chúng ta đang đi vào, chứ không phải ra ngoài nha”.
Nếu như không phải sắc mặt nàng ta hiện lên vẻ nghiêm túc và tò mò, Thất trưởng lão đã cho rằng nha đầu đang trêu đùa ông ta.
Ông ta đã mơ hồ lắm rồi, không ngờ nghĩa nữ mới nhận còn mơ hồ hơn ông ta.
Khói đen không ngừng thay đổi, dần dần tăng lên gấp bội, con đường dưới đáy đã bị lấp kín hoàn toàn, chỉ có cố gắng leo lên mới có chút cơ hội.
Thất trưởng lão vừa ôm nàng ta xuyên qua những xích sắt phù văn chằng chịt vừa nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài cũng không ra được”.
“Thế thì càng tốt, như vậy chúng ta có thể đi tìm Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ rồi”.
“Nha đầu ngươi, cũng lạc quan quá rồi”.
“Phụ thân, con người ngươi tốt như vậy, sau này ta bảo Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ cũng nhận ngươi làm nghĩa phụ, có thêm một người yêu thương mình, chắc chắn các tỷ ấy sẽ rất vui lòng”.
“Hở…”
Thất trưởng lão lại, lại, lại suýt bị khói đen ăn mòn.
Ông ta tức giận nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng lạc quan, gặp ai cũng nhận cha như ngươi à”.
A Hy là tộc trưởng của bọn họ, nhận ông ta làm cha, thế chẳng phải muốn ông ta giảm thọ sao?
Ở giữa núi Kiếm Hình, ba người Cố Thanh Hy đứng trên một mỏm đá, nhìn xuống mọi thứ bên dưới bằng ánh mắt lo lắng.
Mỏm đá này thực chất là một vách đá nhô ra, vừa đủ chỗ cho ba người.
Vách đá phía trên rất trơn trượt, không chỉ không có điểm bám nào để dồn lực, đã vậy đâu đâu cũng bày đầy sát trận và huyễn trận, chỉ một bước đi sai, họ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Xuống bên dưới là từng vũng Huyết Hải, cũng chẳng có điểm bám nào hết.
Bên cạnh lại là tà trận khói đen đằng đằng sát khí.