Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nàng nên lo lắng cho chủ tử mới đúng chứ?  

 

“Ta phải về phòng nghiên cứu Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, thông báo cho hạ nhân, không có lệnh của ta, không ai được phép quấy rầy”.  

 

“Vâng”.  

 

Trong phòng, Cố Thanh Hy nâng bút, nhanh chóng viết mấy phương thuốc đưa cho Thu Nhi: “Đi đến hiệu thuốc, bốc cho ta một ít thuốc theo phương thuốc này”.  

 

Thu Nhi nhìn thoáng qua, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, đây là tên phương thuốc ư? Sao muội cảm thấy mình chưa từng nghe nói tới?”  

 

“Chưa từng nghe nói tới cái gì?”  

 

“Ví dụ như Tam Lăng, Tô Hợp Hương, Chương Não này, nô tì chưa từng nghe nói tới”.  

 

“Ba loại thuốc này đều rất thường gặp mà, cũng không phải loại thuốc quý giá gì”.  

 

“Có lẽ là nô tì kiến thức nông cạn, nô tì lập tức đến hiệu thuốc bốc thuốc”.  

 

“Trước khi đi bốc thuốc bảo người đưa một lò luyện đan đến đây”.  

 

“Tiểu thư, đừng nói là người muốn luyện đan nhé?”  

 

“Không được à?”  

 

Thu Nhi che miệng, nói với vẻ khó tin: “Tiểu thư, chỉ có luyện đan sư mới có thể luyện chế đan dược, người bình thường sao có thể luyện chế được, mỗi một vị thuốc, sai một li đi một dặm, hơn nữa đan dược cũng rất khó thành hình”.  

 

“Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được”.  

 

“Vâng”.  

 

Sau khi Thu Nhi rời đi, Cố Thanh Hy lại lật xem Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan.  

 

Trong đó có nói luyện đan đâu có gì khó.  

 

Hơn nữa đa số đây đều là kỹ thuật chế tạo đan dược mà nàng từng học trước đây.  

 

Dù luyện đan và chế đan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa cũng không chênh lệch quá nhiều.  

 

Nàng thật sự không hiểu tại sao đan dược ở thế giới này lại hiếm có như thế.  

 

Khoảng hơn một canh giờ sau, Thu Nhi trở về, nàng ta chu môi nói: “Tiểu thư, phương thuốc này của người lấy từ đâu vậy? Muội chạy khắp cả thành Đế Đô, ngoài một vài vị thuốc, những vị thuốc khác các chưởng quỹ ở hiệu thuốc đều nói chưa từng nghe thấy”.  

 

“Chưa từng nghe thấy, sao có thể?”  

 

Cố Thanh Hy đọc kỹ phương thuốc một lần nũa, phương thuốc nàng viết đâu có sai.  

 

Phương thuốc bình thường như vậy, sao hiệu thuốc lại chưa từng nghe nói được?  

 

Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên đắc tội ai, nên hiệu thuốc không dám bán thuốc cho nàng?  

 

Khả năng này không lớn lắm, Dạ Mặc Uyên là chiến thần, một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao người bình thường dám đắc tội hắn được.  



Cố Thanh Hy gấp phương thuốc lại rồi đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài: “Được rồi, ta sẽ tự đến hiệu thuốc một chuyến”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK