Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Chân của ngươi không tốt thì có, chân của cả nhà ngươi đều không tốt".  

 

"Cả nhà ta chỉ có tỷ là người thân duy nhất".  

 

Ma chủ nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù hắn ta đang cười nhưng Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần bi thương.  

 

Nàng vùng vẫy một chút rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn ta.  

 

Cho dù nàng đã quen biết hắn ta từ lâu nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta thì nàng vẫn không khỏi sững sờ.  

 

Thật đẹp.  

 

Hắn ta còn xinh đẹp hơn nàng.  

 

Cố Thanh Hy nói: "Ta không phải là người thân của ngươi".  

 

"Bản tọa nói phải là phải".  

 

Sự bi thương trong ánh mắt ma chủ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại sự vui vẻ đắc ý.  

 

"Tỷ nói nằm lâu khó chịu, vậy thì ta sẽ cho tỷ mượn lưng để đi dạo khắp nơi".  

 

Trước mặt Cố Thanh Hy, ma chủ chưa bao giờ sử dụng hai chữ "bản tọa", chỉ xưng là "ta".  

 

Ma chủ đang cõng nàng trên lưng, điều này khiến tất cả mọi người trong ma tộc đều sợ hãi.  

 

Ma chủ trước giờ luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại cam tâm tình nguyện cõng một nữ nhân trên lưng?  

 

Nữ nhân này là nữ nhân của chiến thần cơ mà?  

 

Chẳng lẽ ma chủ của bọn họ đã thật sự xem trọng nữ nhân này rồi?  

 

Tất cả mọi người đều không thể tin được rằng một người luôn khó hòa hợp như ma chủ lại có thể cõng một nữ nhân sau lưng mình, như một người bình thường đang cõng theo một nữ nhân đi tản bộ.  

 

Nếu không được tận mắt chứng kiến thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin.  

 

Trong lòng bọn họ cũng đã phần nào hiểu được tại sao ma chủ lại giết những thủ lĩnh kia.  

 

"Tiểu tỷ tỷ, phong cảnh núi Vân Kỳ đẹp không?"  

 

Vào buổi tối khí hậu ôn hòa, ráng chiều tuyệt đẹp, những ngọn núi mang những hình thù khác nhau nối tiếp san sát nhau.  

 

Mỗi một tòa cung điện ở đây đều có những nét đặc trưng riêng, đi dạo ở đây cũng giống như đang đi trên mây vậy.  

 

Đó thực sự là một nơi tốt để bỏ lại mọi thứ phía sau và sống ẩn cư, tiêu diêu tự tại.  

 

“Gió lớn đến nỗi ta còn không mở nổi mắt ra, có thấy gì hay ho đâu”, Cố Thanh Hy bĩu môi nói ngược lại.  

 

Ma chủ cũng không để ý, chỉ cười nói: "Vậy ta sẽ làm đôi mắt của tỷ, tỷ muốn đi xem chỗ nào ta sẽ cho tỷ xem chỗ đó".  

 

"Ngươi nói mấy lời buồn nôn này với ta làm gì?"  

 

"Khó chịu? Lời nói của A Mạc đều là những lời nói chân thành từ tận đáy lòng".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK