Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng nếu không lui, lại sợ Cố Thanh Hy nổi đóa, không thèm viết nữa, đến lúc đó lại càng thiệt hại nặng nề hơn, vì thế, cả bọn đành phải ngoan ngoãn lui bước.  

 

Ngay khi Cố Thanh Hy sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên Thanh Phong xuất hiện.  

 

Cậu ta hành lễ rồi truyền lời một trung thực nhất, và thành công khiến Cố Thanh Hy lần nữa nổi giận.  

 

“Thuộc hạ bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

 

“Có việc mau nói, không có việc thì cút”.  

 

“Vương phi nương nương, chủ tử bảo thuộc hạ đến truyền lời, người không thể viết câu chuyện này như vậy được, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược chỉ có thể phát sinh quan hệ với Sở Vũ Thần, không được phép có quan hệ với Phong Lăng. Đứa bé trong bụng cũng chỉ có thể là của chủ tử… à không, là của Sở Vũ Thần”.  

 

Cố Thanh Hy cố nén lửa giận, cười mà như không cười. Nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong khiến da đầu cậu ta tê dại.  

 

“Ta chỉ viết một câu chuyện mà thôi, chủ tử nhà ngươi cũng muốn quản à? Hắn ở biển à? Sao lại quản rộng như vậy…”  

 

“Ầy… việc này… chủ tử còn nói, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược phải toàn tâm toàn ý với Sở Vũ Thần, tuyệt đối không được phép có quan hệ mập mờ với nam nhân khác, càng không được thích nữ nhân khác”.  

 

“Vậy sao ngươi không bảo chủ tử nhà ngươi tự đến mà viết?”  

 

“Việc này… Vương phi nương nương, thuộc hạ chỉ đến truyền lời mà thôi”, Thanh Phong tỏ vẻ vô tội.  

 

Cậu ta biết rõ, một khi cậu ta truyền lời của chủ tử, chắc chắn Vương phi sẽ rất khó chịu.  

 

Cùng lúc đó, thái giám cận thân của Dạ hoàng cũng đến truyền lời.  

 

“Dạ vương phi, hoàng thượng có lệnh, tuy Hiên Viên Cẩm Trạch là bạo quân, nhưng trước đó hắn cũng là một vị minh quân cần chính yêu dân, người không được viết về hắn quá xấu, kết cục nhất định phải tốt, hơn nữa còn phải yêu đương thắm thiết cùng Dương Sở Nhược”.  

 

Cố Thanh Hy: “…”  

 

“Hoàng thượng còn nói, người viết quá chậm, bảo người viết nhanh một chút, hoàng thượng đợi rất sốt ruột”.  

 

Cố Thanh Hy trực tiếp ném bút lông sói trong tay, rồi tựa lưng vào ghế, vòng tay trước ngực và lạnh lùng nhìn đám người đông nghìn nghịt của học viện Hoàng Gia.  

 

Tiểu Lý Tử khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng bảo người tăng tốc độ mà, sao người lại ngừng viết?”  

 

“Đã viết một ngày một đêm rồi, mệt mỏi, không viết nữa”.  

 

“Ôi… Dạ vương phi, người làm vậy, nô tài biết đi bẩm báo với hoàng thượng thế nào?"  

 

“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Ta đã viết một ngày một đêm, bộ không cần ăn uống ngủ nghỉ gì sao? Hơn nữa… giờ ta không có cảm hứng, không viết được”.  

 

“Vậy đến lúc nào người mới có cảm hứng”.  

 

“Không biết được, có lẽ là mười ngày, nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, một năm, hoặc tám năm, mười năm không biết chừng”.  

 

Xì…  

 

Những lời này khiến đám người của học viện Hoàng Gia cuống cuồng cả lên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK