Đường đường là công chúa của một nước mà lại ngồi thụp xuống đất gào khóc, cảnh này ngay lập tức hấp dẫn không ít người trong học viện tới, bọn họ vây quanh hóng hớt, bàn tán xôn xao.
Cố Thanh Hy bị chặn miệng, khó thốt ra thành lời.
Thượng Quan Sở tốt bụng khiêm tốn á?
Hừ, bảo hắn ta là một con sói đội lốt cừu cũng chẳng hề quá đáng.
Cô công chúa này chắc mù rồi mới không nhìn ra dáng vẻ đắc ý của Thượng Quan Sở lúc “chỉnh” nàng?
Với cả, nàng nói nàng ta ngốc lúc nào chứ?
Nàng chỉ muốn ám chỉ là công chúa chẳng có âm mưu thủ đoạn gì hết, nên không thể thắng được kẻ tâm cơ thâm trầm như Thượng Quan Sở thôi mà!
Còn cả…
Hai lần nàng ta đều nhắc đến hoàng tỷ?
Đương Đương công chúa có hoàng tỷ à?
Sao nàng lại không biết nhỉ?
Cố Thanh Hy thử dò hỏi: “Hoàng tỷ của người là ai?”. Chắc không phải đoản mệnh quá nên “hẹo” rồi đấy chứ?
“Không liên quan tới ngươi, ngươi còn chẳng xứng xách giày cho tỷ ấy”.
“Đúng đúng đúng, ta không xứng xách giày cho nàng ấy, hoàng tỷ của người là tốt nhất”.
“Tất nhiên hoàng tỷ của ta tốt nhất trên đời rồi, nếu tỷ ấy ở đây thì sao ngươi có thể bắt nạt ta thế này, hu hu… Hoàng tỷ, tỷ đâu rồi? Cố Thanh Hy bắt nạt muội, hu hu… Hạnh phúc cả đời này của muội bị nàng ta phá hoại hết rồi”.
Đương Đương công chúa khóc lóc không ngừng, nước mắt liên tục rơi lã chã dọc theo gò má.
Cố Thanh Hy không sợ bị cô công chúa này bắt chẹt hay gây chuyện gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này mà nàng ta lại khóc đến là thương tâm như thế, thế này đúng là làm khó kỹ năng diễn xuất của nàng mà.
“Thôi vậy, cứ coi như ta bắt nạt người đi, thế giờ người muốn sao?”
“Ta muốn ngươi tìm Thượng Quan phu tử về đây”.
“Ta có biết Thượng Quan phu tử ở đâu đâu. Hay ta bảo hoàng thúc của người phái binh đi tìm hắn nhé?”
“Ta muốn ngươi viết lại kết cục của Đinh Đương công chúa, muốn ngươi viết Đinh Đương công chúa thành nữ chính, là một người hiền lành”.
“Câu chuyện này đã được lưu truyền khắp nơi, giờ mà sửa lại thì dân chúng cả nước đều sẽ đoán ra ngay, để khi nào ta rảnh sẽ biết giúp người viết truyện khác về Đinh Đương công chúa, để nàng ta làm nữ chính, còn miêu tả kỹ là một người cực kỳ hiền lành, có phúc nhé?”
Đương Đương công chúa quệt nước mắt, vì nãy khóc dữ quá nên giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Vậy kết cục có theo đuổi được rồi ở bên phu tử kia không?”
“Chắc chắn được, sao Phong Lăng có thể xứng với Đinh Đương công chúa chứ”.