Hắn ta nghĩ muốn nổi bật một phen, nhưng hết lần này đến lần khác, dù có góp cả cái mạng vào thì hắn ta cũng không chi nổi con số thiên hà ấy, nên chỉ có thể tức giận mà là rùa đen rụt đầu.
Thanh Phong gãi gãi đầu.
Chủ tử đấu giá đan Trú Nhan để làm gì?
Chẳng phải chủ tử vẫn luôn chán ghét vẻ ngoài quá mức ưa nhìn của mình à?
“100 triệu lượng lần thứ nhất, 100 triệu lượng lần thứ hai, 100 triệu lượng lần thứ ba. Chúc mừng quý khách số 28 giành được một viên đan Trú Nhan”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, rồi liếc nhìn Dạ Mặc Uyên: Lãng phí tiền, tự dưng lại đấu giá đan Trú Nhan.
Nàng có thể luyện được đan Trú Nhan mà, vốn không cần phải bỏ nhiều tiền ra để mua nó.
“Tặng cho cô!”, bỗng nhiên, Dạ Mặc Uyên đưa viên đan Trú Nhan kia đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy ngơ ngác.
Đưa nàng đan Trú Nhan để làm gì?
Nàng cũng đâu muốn thứ này đâu!
Ngước nhìn Dạ Mặc Uyên, bất chợt thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn, suýt chút nữa Cố Thanh Hy cho rằng mình đã nhìn nhầm.
“Cho ta?”, nàng hoang mang hỏi.
“Ừm, cho cô, nếu cô không thích thì cứ ném đi!”
Những người ở hội đấu giá đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ném đi ư?
Đó là 100 triệu lượng bạc đó!
Chẳng lẽ trong lòng vợ chồng nhà này, 100 triệu lượng chỉ là một lượng thôi ư?
Các quý phụ trong hội đấu giá đều che miệng, nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ.
“Nhìn đi kìa, vợ chồng người ta ân ái cỡ nào, thiếu niên kia vì muốn dỗ vợ cười mà ném ra 100 triệu lượng đấy, ta hâm mộ chết đi được!”
“Còn không phải, lão già nhà ta vô cùng keo kiệt, đừng nói 100 triệu lượng, e là 10 lượng mà ông ta còn tính toán đấy! Đã kết hôn nhiều năm rồi, ông ta còn chưa tặng ta được thứ gì!”
“Không so sánh thì sẽ không đau lòng!”
“Trời ạ, nếu ta là nữ nhân kia, chắc chắn ta sẽ cảm động phát khóc đấy!”
“Nhưng dường như nữ nhân kia không có vẻ gì là vui mừng? Chẳng lẽ do quá phấn khích nên nàng ta bị choáng váng à? Không nói được luôn à?”
“Theo ta thì là vậy đấy!”
Cố Thanh Hy nhếch miệng cười.
Nàng không thích đan Trú Nhan thì vui mừng cái gì.