Nàng từ từ rạch to hơn, mắt thấy một thì gì đó hình tròn đang lóe sáng, Cố Thanh Hy cẩn thận cầm đồ gắp lôi ra một viên hạt châu.
Điều khiến Cố Thanh Hy ngỡ ngàng và hoang mang là nó y hệt Long châu, nhưng nàng nhớ là viên Long châu cuối cùng đang nằm trong tim Tiêu lão tướng quân cơ mà, điều này chắc phải đợi Lược Ảnh tỉnh dậy rồi hỏi, nhưng nàng đoán có lẽ cũng vì viên Long châu này nên Lược Ảnh mới bị đánh cắp từ khi mới lọt lòng.
Dù vì lý do gì thì nàng cần phải xác định xem viên Long châu này có phải là thật không đã, toàn bộ sinh mạng của Ngọc tộc đang phụ thuộc vào nó mà. Chỉ cần nó là thật, nàng không cần phải tổn thương bạn bè của mình nữa, còn có thể cứu tộc dân của mình.
Sau khi băng bó xong cho Lược Ảnh, Cố Thanh Hy quyết định từ biết mấy người hoàng hậu Sở Quốc, nàng quay về Ngọc tộc để xác nhận viên Long châu đột ngột xuất hiện này đã.
...
Vài ngày sau, Cố Thanh Hy nhanh chóng tới Ngọc tộc sau chặng đường dài.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy, mấy trưởng lão Ngọc tộc và Từ lão vội vàng đi tới vì họ biết, nếu không phải là việc gấp gáp, nàng sẽ chẳng mạo hiểm nguy cơ bại lộ để tới đây.
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Hy cũng nói thẳng: “Ta tìm thấy một viên Long châu nhưng không thể xác định nó là thật nên quyết định đến đây luôn, dù sao hôm nay cũng đã là ngày 14”.
Các trưởng lão và Cố Thanh Hy nhanh chóng vào sảnh nghị sự, Cố Thanh Hy lấy ra viên Long châu đặc biệt kia, kể rõ ngọn nguồn.
Các trưởng lão xôn xao, họ chỉ biết là có bảy viên Long châu thôi, hoàn toàn không biết thêm thông tin gì nữa, lúc này, Từ lão chợt lên tiếng:
“Theo bí văn chỉ có tông chủ Ngọc tộc được biết thì có tới tận tám viên Long châu, viên Long châu thứ tám này có thể thay thế bất cứ viên nào thiếu trong bảy viên kia nhưng yêu cầu để giữ gìn năng lượng bên trong khắt khe hơn bảy viên kia nhiều, nó phải được dưỡng gần người có long khí: Hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn...”
Đến lúc này thì Cố Thanh Hy cũng đã hiểu phần nào nguyên nhân Lược Ảnh bị bắt cóc, kẻ kia vừa muốn giữ gìn năng lượng bên trong vừa muốn che giấu tung tích của Long châu nên mới bắt cóc rồi cấy nó vào trong người Lược Ảnh, dùng long khí trời ban của con vua nuôi dưỡng nó mà không cho bất cứ ai biết.
Bây giờ Cố Thanh Hy nàng đã biết và có được nó, không cần nghĩ nhiều, họ có thể trực tiếp phá giải lời nguyền của Ngọc tộc rồi.
Đám người Cố Thanh Hy nhanh chóng tới đàn tế, xếp bảy viên Long châu vào bảy lỗ hổng trên trận đồ đã được vẽ sẵn, canh tới đêm xuống, trăng tròn vừa lên, bảy viên Long châu tỏa ra ánh sáng màu vàng rồi phóng thẳng lên trời, hình ảnh một con rồng đang bị xiềng xích bỗng hiện ra trên bầu trời đêm, nó giãy giụa, gầm thét, vùng vẫy khỏi xiềng xích.
Cố Thanh Hy cắn ngón tay, nhỏ máu lên trận đồ, một luồng sáng xanh lá bay lên quấn lấy con rồng, trợ giúp nó phá tan xiềng xích.
Khoảng mười lăm phút sau, xiềng xích đột ngột vỡ ra từng mảnh, tia sáng màu xanh bay vào thân rồng rồi biến mất theo nó.
Toàn bộ người dân Ngọc tộc đều cảm nhận được trói buộc vô hình trong người mình đã biến mất, họ nhìn tia sáng cuối cùng tan đi mà bật khóc vì vui sướng.
Đã quá lâu rồi họ không thoải mái thế này, họ không sợ đau đớn nhưng họ sợ con cháu mình không có tương lai, may mà, may mà... có người đã giúp họ!
Cố Thanh Hy hoàn thành xong trọng trách của mình rồi đi thăm Dịch Thần Phi.
Hắn ta đang nằm trên giường, gương mặt không còn nhăn nhó vì đau đớn khi lời nguyền phát tác.
“Thần Phi ca ca, cuối cùng ta cũng giúp được huynh!”
Dịch Thần Phi cười yếu ớt:
“Thanh Hy, muội rất xuất sắc! Cảm ơn muội đã giúp ta, cảm ơn muội đã cứu cả Ngọc tộc, ta biết muội đã phải chịu đựng rất nhiều. Từ nay, Ngọc tộc không còn là trách nhiệm của muội nữa, nơi này là nhà của muội, giờ muội hãy đi sống cuộc đời của mình! Ta biết muội yêu Dạ Mặc Uyên, hãy đi nói với hắn!”
Lệ nóng trào ra từ khóe mắt Cố Thanh Hy: “Cảm ơn Thần Phi ca ca!”
...
Một tháng sau, trên con đường mòn nào đó của Dạ Quốc, hai người một nam và một nữ đang cưỡi chung một con ngựa phi nước đại, cô gái vui vẻ ngẩng đầu cười với chàng trai, chàng trai cúi đầu dịu dàng nhìn cô gái, họ đang tận hưởng cuộc đời của mình, cuộc đời không phải đeo trách nhiệm của một thánh nữ và nghĩa vụ của một vương gia...