"Cha, con thực sự chỉ vò lo lắng cho cha mà thôi, nha đầu thối này không đàng hoàng, con sợ nàng ta làm chuyện gì quá đáng với cha nên mới lẻn ra ngoài".
Tiêu lão tướng quân cùng Cố Thanh Hy trong lòng đều hiểu.
Hắn ta không lo lắng Tiêu lão tướng quân mà là đang lo lắng Cố Thanh Hy.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Tiêu lão tướng không khỏi đau xót.
Có phải những năm qua ông ta đã quá khắc nghiệt với hắn ta hay không?
Cho nên con trai ông ta mới sợ ông ta đến như vậy.
"Con mới là không đàng hoàng, sau này phải học hỏi Dạ vương phi nhiều hơn, cũng phải kết giao nhiều hơn với nàng ấy".
"Cái gì... Cái gì... cha, cha nói nhầm rồi phải không? Không phải trước đây cha ghét nàng ấy nhất sao?"
"Có sao?"
"Không... không, cha nói chí phải, sau này con trở nên thân cận với nàng ấy thì cha cũng không thể xen vào nữa".
Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cung kính khiêm tốn, không còn vẻ kiêu ngạo như trước kia, ông ta nói với Cố Thanh Hy: "Đã khiến Dạ vương phi chê cười rồi, con ta từ nhỏ đã bị chiều hư, hành động bất cẩn, nói năng thiếu suy nghĩ. Sau này... xin nhờ Dạ vương phi chiếu cố đến Hiên nhi, trong số con cháu của ta thì đứa nhỏ Hiên nhi này chính là đứa khiến ta lo lắng nhất".
Tiêu Vũ Hiên bĩu môi lẩm bẩm: "Cha, sao cha nói nghe giống như đang để lại di ngôn vậy? Cha lại còn gửi gắm cho nha đầu thối này nữa, hai người từ khi nào lại thân thiết như thế chứ?"
Hoa Khởi La đắc ý nói: "Hy tỷ tỷ của ta là người tốt nhất trên đời, bất kể ai cũng sẽ đối tốt với nàng, tất nhiên Tiêu lão tướng quân cũng không ngoại lệ".
Cố Thanh Hy nắm chặt tay, trịnh trọng nói: "Lão tướng quân yên tâm, Tiêu Vũ Hiên là huynh đệ của ta, chỉ cần Cố Thanh Hy ta còn sống một ngày thì sẽ không có kẻ nào có thể làm tổn thương hắn".
Một nụ cười nở trên khuôn mặt già nua của Tiêu lão tướng quân, ông ta nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt biết ơn.
Ngay lập tức ông ta ghìm cương ngựa, vừa nói với Tiêu Ngọc Hiên: “Sau này con phải nghe lời Dạ vương phi nhiều hơn, ta về quân doanh trước, lát nữa con trở về một mình đi".
Lời vừa dứt, lão tướng quân đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ánh mắt của Tiêu vũ hiên u ám, ánh mắt như một hồ nước lạnh lẽo, không cảm xúc, không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì.
Một lúc sau mới nghe hắn ta trịnh trọng nói với Cố Thanh Hy: "Nha đầu thối, cô có biết chỉ cần là người nào hay chuyện gì cô quan tâm thì cho dù ta có ghét hay không thì ta cũng đều để ý. Ta không biết giữa cô và cha ta có bí mật gì, ta chỉ hy vọng cô sẽ không làm tổn thương cha ta".
Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi thay đổi, tim đập nhanh hơn một chút.
Nàng quen biết Tiêu Ngọc Hiên lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc nói chuyện với nàng.
Con người nghiêm túc này hoàn toàn khác với Tiêu Vũ Hiên mà nàng biết.
Lúc này nàng thật sự muốn cẩn thận đánh giá hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên đã khôi phục lại bộ dạng vô tư ban đầu, hắn cầm chiếc quạt lười biếng lắc lắ rồi cười nói: "Ta chỉ đùa với cô thôi, sao cô có thể làm tổn thương cha ta được chứ?"
"Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng ta như vậy?"