“Bây giờ à? Sao lại vội như vậy?”
“Vẫn còn sớm mà, trở về cũng không có chuyện gì làm. Ta ở suốt trong Vương phủ, sắp chán đến chết rồi. Hơn nữa, hôm nay ta vui vì đã kiếm được rất nhiều tiền”.
“Được”, Dạ Mặc Uyên nở nụ cười yêu chìu.
Hắn cũng không truy hỏi nàng đã học được thuật luyện đan từ đâu, và từ đâu nàng có được dược liệu để có thể luyện ra nhiều đan dược tốt như vậy.
Từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Hy đường đường chính chính đi vào hoàng cung.
Nơi đây rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, đình đài lầu các nối liền, dày đặc nhưng rất tinh tế.
Nàng và Dạ Mặc Uyên sóng vai bên nhau, những nơi bọn họ đi ngang qua, cung nhân lục lục quỳ xuống hành lễ, dường như đều bị dọa run.
Trong hoàng cung nước Dạ rộng lớn, bọn họ đi thẳng một mạch như chốn không người, không một ai dám ngăn cản.
Cố Thanh Hy ngẫm nghĩ nên làm cách nào để bỏ lại Dạ Mặc Uyên, một mình tiến vào phòng bảo tàng, nàng cũng không thể nào lấy mắt của la bàn ngay trước mặt Dạ Mặc Uyên được.
Nàng nhiều lần tìm cớ đuổi hắn đi, bảo hắn có việc bận cứ đi trước, một mình nàng có thể đến phòng bảo tàng, thuận tiện đi dạo hoàng cung một vòng, nhưng không biết Dạ Mặc Uyên nghĩ gì mà nhất quyết không rời đi, một mực muốn đến phòng bảo tàng cùng nàng.
Không biết bọn họ đã rẽ qua bao nhiêu con đường, cuối cùng, cả hai cũng đến trước phòng bảo tàng.
Phòng bảo tàng được canh giữ nghiêm ngặt, phải có chuyên gia phá giải từng cơ quan, bọn họ mới có thể tiến vào được.
Bên trong có năm cái cửa đá.
Sau khi bước qua cánh cửa đá cuối cùng, tuy bản thân đã nhìn thấy không ít bảo bối nhưng Cố Thanh Hy vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Ở đây có rất nhiều kệ, trên mỗi một kệ đều là trân bảo hiếm thấy, phát ra ánh hào quang lạ thường.
Có viên dạ minh châu to bằng chén ăn cơm, hoặc trân châu Đông Hải cỡ trứng chim bồ câu, mỗi một viên đều có kích cỡ tương đồng, châu tròn ngọc sáng, tính sơ qua một viên như vậy có giá trị vạn kim đấy.
Cũng có không ít tranh chữ, đồ cổ do các vị tổ tiên lưu lại, phỉ thúy, mã não,…
Cố Thanh Hy kinh hô: “Thật nhiều bảo bối!”
“Thích gì thì tự chọn đi!”
Cái gì gọi là “thích gì”, mỗi một món ở đây đều khiến nàng mơ tưởng nha!
Tuy nhiên, so ra nàng vẫn muốn mắt của la bàn hơn.
“Được, ta lập tức chọn!”
Trong lòng Cố Thanh Hy vụt qua một tia hy vọng.
Nàng không ngờ mình lại có thể dễ dàng lấy được mắt của la bàn như vậy.
Cố Thanh Hy lần lượt mở từng cái hộp ra, bên trong có đủ loại trân bảo, nhưng lại không có mắt của la bàn.
Nếu có cũng chỉ là vòng cổ hình trái tim và ngọc bích, nhưng kích cỡ lại không giống với mắt la bàn, hiển nhiên, mấy thứ này không phải thứ nàng muốn tìm.
Cố Thanh Hy sợ Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, nên lúc ban đầu, nàng chỉ hời hợt xem qua, nhưng càng tìm, lòng nàng càng nặng trĩu.
Sau vài lượt tìm kiếm, nàng vẫn không nhìn thấy mắt của la bàn.
“Sao hả? Có thứ nàng thích không?”, Dạ Mặc Uyên ngồi một bên, vừa nhâm nhi trà vừa nhìn nàng.
“Vương gia, ở đây có thật nhiều thứ tốt, ta nhìn hoa cả mắt, cảm giác cái nào ta cũng thích cả. Chàng cho ta thêm chút thời gian nữa nhé, ta muốn so sánh”.