Ôn Thiếu Nghi nhìn miệng hồ lô trước mặt, khóe môi chợt cong lên nụ cười yếu ớt: “Dù có Long Châu hay không thì cứ đi lên là biết thôi mà”.
Hắn ta nói xong bèn tiến về phía trước, đôi môi mỏng phun ra một câu: “Tất cả các đệ tử cấp hai đều ở bên ngoài chờ, không có mệnh lệnh thì không được vào, lại càng không được để bất kỳ kẻ nào rời khỏi núi Hồ Lô ngoài chúng ta”.
“Rõ”.
“Thiếu chủ, người của Ma tộc nhanh hơn chúng ta một bước, họ đã lên đến miệng hồ lô thứ hai nhưng vẫn không thấy được đường vào miệng hồ lô, không thể lên được đỉnh hồ lô”.
“Đan Hồi cốc thì sao?”, theo hắn ta được biết, nhiều năm qua Đan Hồi cốc chưa từng hỏi đến thế sự.
Bọn họ chỉ lặng lẽ luyện đan, tách biệt với thế giới bên ngoài, lần này lại đến núi Hồ Lô, hay là bọn họ cũng cảm thấy hứng thú với Long Châu trên núi?
“Đan Hồi cốc vẫn còn ở dưới chân núi, bọn họ vẫn luôn hái dược thảo, hình như không hề sốt ruột lên đỉnh”.
Người Thiên Phần tộc đều muốn bật cười, nói.
Đan Hồi cốc này thiếu dược thảo đến điên rồi hả? Lại chạy tới tận huyết hải để hái dược liệu, nơi này làm gì có dược liệu gì để hái.
“Thiếu chủ, chúng ta có nên tranh thủ lúc người Đan Hồi cốc chưa lên tới, lên đỉnh hồ lô cướp lấy Long Châu trước không”.
“Vội vã làm gì, lần này người dẫn đầu Đan Hồi cốc là ai?”
“Nói cũng lạ, lần này Đan Hồi cốc không để trưởng lão dẫn người, mà cho thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc đích thân đi, Đan Hồi cốc ngăn cách với thế giới nhiều năm, thiếu cốc chủ của bọn họ là người thế nào, hiện nay vẫn chưa rõ, chỉ biết rằng thiếu cốc chủ đó vẫn thường ra ngoài, muốn gặp được hắn ta rất khó, rất nhiều trưởng lão thậm chí còn chẳng biết thiếu cốc chủ dài ngắn thế nào”.
“Thế hả, một thiếu cốc chủ ít khi xuất hiện lại dẫn nhiều người như thế tới đây hái thuốc, ngươi cảm thấy chuyện đó bình thường không?”
“Thiếu chủ, ý người là… Đan Hồi cốc muốn ôm cây đợi thỏ, chờ thời cơ tấn công hả?”
“Nếu không thì người nghĩ thế nào?”
“Thế để thuộc hạ tóm bọn họ lại”.
“Ngươi có biết thực lực của hắn ta thế nào không? Đan Hồi cốc có thể tồn tại nhiều năm như vậy, tất nhiên phải có bản lãnh gì đó”.
“Thế nhỡ đâu bọn họ muốn ngồi mát ăn bát vàng, ngư ông đắc lợi thì chẳng phải…”
Ôn Thiếu Nghi cười lạnh.
Ngư ông đắc lợi hả?
Dễ hắn được đồ của hắn ta lắm chắc?
Cách đó không xa, Cố Thanh Hy giúp Dạ Mặc Uyên châm cứu xong đứng nấp ở đó, nghe tất tần tật lời bọn họ nói, không sót một chữ nào.
Đan Hồi cốc?
Đó là thế lực gì vậy?
Thế tộc chuyên luyện chế đan dược hả?
Tại sao bọn họ lại biết Long Châu ở đây?
Chuông Phá Hồn luôn nằm trên người nàng, hẳn là ngoài kia không có người nào biết tung tích của Long Châu mới đúng.