“Nếu để lộ chuyện này ra ngoài, các ngươi cũng biết hậu quả chứ?”
“Vâng, vâng!”
“Cút!”
“Vâng!”
Năm tên thái y ù té chạy, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Chiến Thần khai đao.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên rất kỳ quái, kinh ngạc, vui mừng, lo lắng và bất an đan xen vào nhau, phút chốc, hắn không biết mình nên có tâm trạng như thế nào.
Hắn…
Sắp làm cha rồi?
Nếu là những nữ nhân khác thì hắn sẽ không chút do dự phá bỏ, nhưng là Cố Thanh Hy thì…
Không biết vì sao Dạ Mặc Uyên lại có chút vui mừng.
“Vương gia, ngài làm ta lớn bụng rồi, ngài nói xem, việc này nên làm thế nào?”
“…”
Khóe miệng Dạ Mặc Uyên co giật.
Lời này nghe như hắn là một tên cặn bã vậy.
Ai làm ai lớn bụng hả?
Không phải cho chính nàng à?
“Đã có thai thì nên ngoan ngoãn ở trong phòng đi, người đâu, tăng thêm hai mươi hộ vệ cho Vương phi, nếu nàng dám leo tường ra ngoài, cứ đánh gãy chân chó của nàng cho bổn vương”.
Dạ Mặc Uyên khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Thanh Phong, sau này ngươi phụ trách bảo vệ Vương phi, nếu nàng có chuyện gì thì ngươi mang đầu đến gặp ta”.
Thanh Phong lảo đảo một cái, bày ra khuôn mặt khóc tang: “Chủ tử à, có thể cho thuộc hạ đổi công việc được không?”
Cố tam tiểu thư, à không, giờ nên gọi là Vương phi rồi.
Vương phi quỷ kế đa đoan, hung hăng ngang ngược lại ngông cuồng, gan thì to, chẳng có chuyện gì mà nàng không dám làm, bảo cậu ta bảo vệ nàng, sợ là mỗi một giây một phút cậu ta đều bị nàng hành hạ đến chết mất thôi.
“Từ khi nào ngươi dám cãi lệnh bổn vương?”
“Thuộc hạ sợ, thuộc hạ không dám! Nhưng Giáng Tuyết cẩn thận hơn thuộc hạ, hắn…”
Giáng Tuyết quỳ xuống, ôm quyền gấp gáp nói: “Chủ tử, võ công của Thanh Phong cao hơn thuộc hạ, để hắn bảo vệ Vương phi là tốt nhất, thuộc hạ đề nghị ngày sau cứ phân phối Thanh Phong làm vệ sĩ cận thân của Vương phi luôn đi, tránh để Vương phi gặp chuyện ngoài ý muốn”.
Thanh Phong há hốc mồm.
Giáng Tuyết vốn luôn kiệm lời, sao hôm nay hắn ta lại nói liền một mạch hệt như đạn bắn liên hoàn kiểu đó vậy?
Từ khi nào mà võ công của cậu ta cao hơn Giáng Tuyết?
Rõ ràng là Giáng Tuyết mạnh hơn cậu ta mà.