An tam công tử đã hiểu lầm ý của Cố Thanh Hy, hắn ta cho rằng nàng đang oán hận bởi vì mình đã lập gia đình quá sớm nên xoa xoa đôi bàn tay và nói bằng giọng điệu bỉ ổi: “Mỹ nhân, chỉ cần cô chịu theo ta, dù cô đã lập gia đình thì có sao đâu chứ, ta sẽ lập tức cho người giết chết gã nam nhân kia”.
Người trên đường liên tục thở dài, không biết gia đình nào lại xui xẻo trêu chọc An tam công tử nữa.
Cố Thanh Hy vòng tay trước ngực, cười khẩy: “Nam nhân của ta quyền cao chức trọng, ta chỉ sợ ngươi không giết được hắn mà còn bị hắn giết chết đấy!”
“Cứ đùa, cô không thử đi hỏi thăm xem thế lực của phủ An Quốc Công chúng ta lớn đến thế nào, chậc, chỉ cần phủ An Quốc Công động một ngón tay thôi, đừng nói là quan to hiển quý, thương nhân phú hào, kể cả Chiến Thần cũng bị chúng ta bóp chết chẳng khác nào bóp chết con kiến”.
Dứt lời, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm, không cho phép ai xâm phạm vang lên: “Ai dám bóp chết bổn vương?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy ở cách đó không xa, một nam tử mặc cẩm phục màu tím đang giục ngựa lao đến như điên. Hắn ghìm chặt cương ngựa, từ từ dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo quanh mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thanh Hy.
Phía sau nam tử áo tím còn có hai tên hộ vệ tuấn tú cùng một đội quan binh.
Nam tử nọ chưa đến hai mươi, toàn thân tỏa ra bá khí bễ nghễ thiên hạ, gương mặt với những đường nét góc cạnh, rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, không tìm thấy một khuyết điểm dù là nhỏ nhất, tựa như một tác phẩm xuất sắc nhất của ông trời.
Nhìn thấy vẻ ngoài của nam tử, không ít thiếu nữ đỏ mặt, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
Trong đám người, không biết có ai đó hô to: “Trời ạ, là Chiến Thần, lại là Chiến Thần!”
Mọi người cả kinh.
Cái gì…
Nam tử áo tím kia là Chiến Thần ư?
Không phải hai chân của Chiến Thần bị tàn phế sao? Sao có thể cưỡi ngựa được?
An tam công tử cố trấn an bản thân: “Ngươi là ai mà dám giả mạo Chiến Thần hả?”
Quan binh gầm lên: “To gan, thấy vương gia Chiến Thần mà còn không quỳ xuống!”
Gì hả…
Thật sự là Chiến Thần Dạ Mặc Uyên?
Hai chân An tam công tử mềm nhũn, quỳ sụp xuống, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Vương… vương gia… hạ quan đáng chết, hạ quan không biết ngài là vương gia nên đã mạo phạm ngài, xin ngài đại nhân chớ trách tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho hạ quan lần này”.
Dạ Mặc Uyên khinh thường, không thèm liếc nhìn hắn ta.
Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh phản chiếu của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy mặc một bộ quần áo màu đỏ, yêu mà không diễm, diễm mà không mị, tuy chất liệu không được tốt cho lắm, nhưng mặc trên người nàng lại không khiến người ta có cảm giác rẻ tiền, trái lại càng làm nổi bật sự cao quý.
Nàng mang mạng che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không cách nào ngó lơ được.