Cố Thanh Hy cản nàng ta lại, xoa cằm cười nói: "Có vẻ như ngũ muội rất ghét ta nhỉ".
Nói nhảm, nàng ta không ghét mà được sao?
Nếu không phải nàng thì nàng ta cũng không mất tâm thân trong sạch, trợ thủ đắc lực của di nương là Hạ Vũ cũng sẽ không chết. Cố Sơn Lan có rất nhiều món nợ muốn tính sổ với Cố Thanh Hy là khác.
"Hay là, chúng ta cược một ván?"
"Cược cái gì?"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, chắc cũng không có bao nhiêu tiền. Vậy cược 20 vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi thua thì cho ta 20 vạn lượng bạc".
Cố Sơ Lan suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù nàng ta là thứ nữ, nhưng địa vị trong phủ lại cao hơn dòng chính là nàng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng 20 vạn lượng bạc...
Cả phủ Thừa Tướng cộng lại chắc cũng không có nổi 20 vạn lượng bạc nữa là.
Đây chẳng phải là định làm nàng ta khó xử sao?
Hay là, Cố Thanh Hy biết ông ngoại đã đưa toàn bộ sản nghiệp đứng tên mình cho nàng ta quản lý nên mới cố ý nói là 20 vạn lượng bạc?
Cố Sơ Lan càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, chứ không một thứ nữ như nàng ta dù được yêu thương đến mấy cũng không lấy ra được 20 vạn lượng bạc.
Mọi người cảm thấy Cố Thanh Hy điên rồi.
Một thứ nữ thì lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc, đừng nói là Cố Sơ Lan, bất kể người nào có mặt ở đây cũng chẳng thể nào lấy ra được một số tiền lớn như vậy.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt đầy vô tội: "Không dám cược với ta à, vậy thì thôi, ta cũng chẳng thèm thi với đồ con hoang".
"Ngươi nói ai con hoang?"
"Ai không dám cược thì chính là người đó".
"Vậy nếu ngươi thua thì sao? Cũng cho ta 20 vạn lượng bạc hả?"
"Ta sẽ không thua".
"Hừ, nếu ngươi thua, ta muốn chặt bỏ hai tay hai chân của ngươi".
"Được thôi, nói miệng không bằng chứng, viết giấy chứng nhận đi, để tránh ngươi không trả cho ta20 vạn lượng bạc. À đúng rồi, lúc viết giấy chứng nhận nhớ viết là cược với Dạ Vương Phi nha".
Cố Sơ Lan trừng nàng một cái.
Còn chưa bước vào cửa đã mở miệng ra là Dạ Vương Phi rồi.
Ai không biết chiến thần tàn nhẫn độc ác, gả sang thật thì có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu.
Đám người Liễu Nguyệt lo đến sốt cả ruột: "Lão đại, cược hai tay hai chân của ngươi đó, chúng ta có thể không cược không?"
"20 vạn lượng bạc đấy, tại sao không cược?"
"Nàng ta chỉ là một thứ nữ, lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc? Thắng, ngươi không lấy được tiền, thua lại bị chặt bỏ chân tay".
Cố Thanh Hy nhếch mép nở một nụ cười tao nhã: "Ngũ muội, Liễu Nguyệt nói cũng có lý, lỡ ngươi không có 20 vạn lượng bạc, vậy... nếu ta thắng mà không nhận được tiền thì sao? Theo ta, trận cá cược này hay là thôi bỏ đi".