“Bà cụ non của tôi ơi, người đừng khóc nữa, người mà còn khóc nữa thì mẫu hậu và hoàng huynh của người lại tưởng ta làm gì người đấy”.
“Vậy sau này ngươi không được cốc đầu ta nữa, ta là công chúa cơ mà”.
“Được được, ta xin thề, sau này sẽ không cốc đầu người nữa, miễn là người ngừng khóc”.
“…”
Đám người kinh ngạc đến mức sắp rơi cả cằm.
Chẳng phải Đương Đương công chúa giỏi tranh cãi với Cố Thanh Hy nhất sao?
Cả Đế Đô này, làm gì có ai không biết hai bọn họ luôn đối đầu nhau, cứ hễ nhìn thấy nhau là chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.
Nhưng bọn họ đang nhìn thấy gì đây?
Đương Đương công chúa vừa khóc là Cố Thanh Hy đã rén luôn rồi?
Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng không thể tin nổi.
Đó thật sự là lão đại của họ sao?
Sao họ cứ cảm thấy lão đại và Đương Đương công chúa hệt như chị em ruột vậy, Đương Đương công chúa vừa giận là lão đại liền dỗ dành ngay?
Tại một góc trong đình nghỉ mát ở hoàng cung, Cố Thanh Hy luộc chín trứng gà, ngâm trong nước thuốc rồi bóc vỏ, sau đó nhẹ nhàng di di quanh phần mắt đỏ bừng của Đương Đương công chúa.
Nàng làm rất chậm, cẩn thận từng chút một như thể sợ làm Đương Đương công chúa đau, động tác thành thạo như đã giúp người khác chườm trứng gà rất nhiều lần.
“Người nhìn mình xem nè, có chút xíu chuyện đã nước mắt ngắn nước mắt dài, mắt đỏ bừng cả thế này, có khi phải chườm hai ba ngày mới hết được”.
“Nếu người không ngại phiền thì mai đến phủ Dạ Vương, ta sẽ chườm giúp người”.
Từ lúc được Cố Thanh Hy chườm trứng gà cho, Đương Đương công chúa sững sờ như thể bị sét đánh trúng, ngồi ngây ngốc tại chỗ mà hít hà mùi dược thảo quen thuộc trên quả trứng.
Trứng gà kết hợp thêm thảo dược, sao lại giống hệt cách hoàng tỷ làm vậy chứ?
Đương Đương công chúa ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại biết phương thuốc này?”
“Phương thuốc nào cơ?”
“Loại nước thuốc trên quả trứng này nè”.
“À… Ý người là dược liệu ngâm trứng ấy hả, đại phu bình thường đều biết mà, nếu không thêm thuốc bắc thì sao trứng gà lại giúp tiêu sưng nhanh được? Đau hả? Ta nhẹ tay lắm rồi đó”.