Cố Thanh Hy nói: “Cho nên, ban đầu Lan kỳ chủ đã muốn tàn sát thôn Tiểu Hà”.
Diệp Phong lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Hắn ta biết cho dù hắn ta có lấy chuông Phá hồn về, Lan kỳ chủ cũng sẽ không thể nào tha cho hắn ta.
Dù ngày hôm đó hắn ta có lấy được chuông Phá hồn về hay không, Lan kỳ chủ cũng đã rắp tâm muốn tàn sát người dân thôn Tiểu Hà.
Trách hắn ta…
Tất cả đều tại hắn ta, hắn ta không nên đưa bà bà đến thôn Tiểu Hà.
Hắn ta không đến thôn Tiểu Hà, thôn Tiểu Hà sẽ không xảy ra chuyện.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang sầm mặt, nói tiếp: “Cho nên, từ khi Lan kỳ chủ xuất hiện ở chùa Bạch Vân, Dạ Mặc Uyên đã cho người hỏa tốc đến cứu viện, bảo vệ thôn Tiểu Hà, chỉ là muộn mất một bước”.
Tiêu Vũ Hiên không rõ tình huống lắm, chỉ có thể nói: “Hôm qua thuộc hạ của chiến thần đã đuổi đến đây, tiếc là vẫn muộn”.
Ầm ầm…
Mây đen đầy trời, sấm sét vang lên từng đợt.
Dường như biết tâm trạng của bọn họ, ông trời cũng rơi nước mắt, mưa to trút xuống ào ào, rơi lên máu và xác chết trên mặt đất, cũng đánh vào đáy lòng đám Diệp Phong.
Nước mưa và máu hòa thành một dòng sông lớn hơn, chảy uốn lượn.
Thanh Phong, Giáng Tuyết cầm ô che cho Dạ Mặc Uyên.
Khóe miệng Dạ Mặc Uyên khẽ động đậy, đang định bảo Giáng Tuyết đưa ô cho Cố Thanh Hy thì Phù Quang đã cướp đi trước một bước.
Trong mưa, hai chân Diệp Phong mềm nhũn, quỳ trước mặt những người dân đã chết, khóc nức nở.
Hắn ta tự trách, áy náy, hai tay run rẩy đỡ những thi thể ngã trong vũng máu dậy, đặt bọn họ ngay ngắn thẳng hàng nhau.
Sau đó lại dùng hai tay mình đào huyệt ở đầu thôn.
Mười ngón tay đào đến mức chảy máu, Diệp Phong vẫn không biết, chỉ ngây ngốc tiếp tục đào, lặp lại một động tác.
Trời mưa, hố mà hắn ta đào nhanh chóng bị nước mưa hủy lấp, nhưng hắn ta không biết mệt mà cứ tiếp tục lặp lại. Dường như chỉ có không ngừng đào hố mới có thể khiến trái tim muôn nghìn lỗ thủng của hắn ta dễ chịu hơn một chút.
Đám người Cố Thanh Hy muốn giúp đỡ đều bị Diệp Phong từ chối, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ta cố chấp sám hối tội lỗi trong mưa.
Tiêu Vũ Hiên đau lòng nói: “Làm sao đây? Nhiều thi thể như vậy, dựa vào một mình hắn dùng hai tay đào làm sao đào cho hết?”
Cố Thanh Hy lật bàn tay, một cây kim bạc đã ở trên tay. Nàng bước từng bước đến bên Diệp Phong, đang định đâm vào huyệt ngủ của hắn ta.
Đột nhiên Diệp Phong phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi rơi xuống hố, tạo thành một bức tranh xinh đẹp quỷ dị.
“Rầm…”
Cơ thể hắn ta vốn bị thương nặng không chống đỡ nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ.
Tiêu Vũ Hiên khập khiễng đi tới, rầu rĩ nói: “Cô ra tay không nhẹ chút được sao?”