Cốc chủ phu nhân thì có là gì, ghê gớm lắm sao?
Cốc chủ Nạp Lan có một bụng những câu dụ dỗ Cố Thanh Hy đây, ông ta còn chưa lên tiếng mà những trưởng lão này đã người một câu ta một lời như thế khiến cho ông ta không có cơ hội nói chuyện với Cố Thanh Hy.
Nạp Lan Lăng Nhược vỗ đùi, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Xong rồi, tiêu rồi…
Những thái thượng trưởng lão này còn đang lo thiên hạ chưa đủ loạn sao?
A Hy vốn không bằng lòng gả cho hắn ta, bây giờ nhắc đến chuyện này, thế chẳng phải càng làm người ta càng thêm hiểu lầm rằng hắn ta cưới nàng chỉ bởi vì nàng biết luyện đan.
Ma chủ nghe thấy lời của thái thượng trưởng lão Đan Hồi cốc thì lập tức trở mặt, cảnh cáo: “Lão già, nói chuyện cẩn thận cho bản tọa, tỷ ấy là vị hôn thê của bản tọa”.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn tất cả mọi người ở đây, khí phách vương giả bùng nổ ra ngoài, bao phủ tất cả mọi người ở đây, lời nói ra lạnh giá không có chút độ ấm nào.
“Xem ra dạo này, cảm giác tồn tại của bản vương rất thấp, bản vương vẫn chưa chết đâu! Vậy mà các ngươi đã dám cướp vương phi của bản vương ở ngay trước mặt bản vương”.
Cho dù là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên, Đan Hồi cốc đều không muốn đắc tội, nhưng lúc này Cố Thanh Hy lại để lộ thiên phú thuật luyện đan kinh người, vì sự phát triển của tương lai, cũng vì có thể để lại truyền thừa ngàn năm, Đan Hồi cốc bất chấp tất cả trở mặt với ma chủ và Dạ Mặc Uyên.
Huống hồ lúc đầu, họ cũng gần như trở mặt với Dạ Mặc Uyên rồi.
“A Hy cô nương đồng ý gả cho thiếu cốc chủ chúng ta rồi”.
“Buồn cười, Cố Thanh Hy là vương phi của bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện ép nàng gả cho Nạp Lan Lăng Nhược thì nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn ta sao?”
Ma chủ kiên trì nói: “Tiểu tỷ tỷ cũng đồng ý gả cho ta”.
Dạ Mặc Uyên hung hăng trừng Cố Thanh Hy với ánh mắt sắc bén như đao.
Nữ nhân này, ngoài trêu chọc nam nhân, gây chuyện thị phi ra thì còn có thể làm gì?
Nhân vật cầm đầu bên trong các thế lực nhỏ chờ tới mức sốt ruột.
Bọn họ không muốn nghe những người này cãi nhau.
Bọn họ muốn mua đan dược Cố Thanh Hy luyện ra.
“Cốc chủ Nạp Lan, không biết lúc nào mới đấu giá đan dược, phải chăng vẫn giữ quy củ cũ, người đấu giá cao là mua được”.
“Cố cô nương, nếu như chúng ta không mua được đan dược cô nương luyện thì có thể xin cô nương luyện thêm một viên hay không”.
Suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Hy cũng loạn cào cào, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Dạ Mặc Uyên.
Thế này là thế nào! Nàng tham gia đại hội luyện đan chỉ có một mục đích, đó chính là đạt được vị trí thứ nhất rồi tiến vào cấm địa.
Bọn họ sốt ruột, nàng càng sốt ruột, Thần Phi đại ca vẫn đang chờ Long Châu cứu mạng đấy, nàng đã không còn nhiều thời gian rồi.