Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mấy vị trưởng lão Thiên Phần tộc vừa xuất hiện đã đánh ra liên hoàn sát chưởng.  

 

Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lẽo, không đợi Dạ Mặc Uyên và ma chủ ra tay, chính nàng đã ấn một cái nút nhô ra khác.  

 

Cái nút vừa bị ấn xuống, cả sơn động rung động ầm ầm, rung mạnh đến mức mọi người đứng không vững.  

 

Thoáng chốc, vô số quái vật giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ, giống thú mà không phải thú chạy ra từ trong những lỗ nhỏ lít nhít trải khắp vách đá sơn động.  

 

Những quái vật này vừa xuất hiện đã lập tức nhào đến cắn những trưởng lão của Thiên Phần tộc, tốc độ nhanh đến cực hạn.  

 

Tất cả trưởng lão của Thiên Phần tộc đều giật nảy mình.  

 

Đâu còn sức lực đối phó Cố Thanh Hy, họ thi nhau tập trung đối phó những quái vật này.  

 

Cùng lúc đó, Ôn Thiếu Nghi, Tịch Thấm và Bạch Cẩm cũng đã chạy đến, đồng thời lọt vào vòng công kích của quái vật.  

 

Đồng thời, Cố Thanh Hy đặt dao găm lên vách đá lõm xuống, gọi Dạ Mặc Uyên và ma chủ.   

 

“Đi mau!”  

 

Cửa đá mới mở ra, ba người đã ăn ý chui vào bên trong.  

 

Ánh mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi lóe lên, dường như đã sớm đoán được Cố Thanh Hy có mưu đồ khác, hắn ta sử dụng một hư chiêu, hất vô số quái vật xung quanh ra, bất chấp nguy hiểm để tiến vào theo đám người Cố Thanh Hy.  

 

Bịch…  

 

Chỉ trong nháy mắt, cửa đá đóng lại, hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.  

 

Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi nhìn nhau, ánh mắt lạnh đến độ khiến người ta hoảng hốt.  

 

Ôn Thiếu Nghi cười nói: “Cố cô nương, hình như ngươi rất có ý kiến đối với Thiên Phần tộc chúng ta?”  

 

“Ồ… Thiên Phần tộc các ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên mang ơn Thiên Phần tộc các ngươi sao?”  

 

“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ muốn giết hắn ta không? Nếu như tỷ muốn, bây giờ ta xử hắn ta cho tỷ”, ma chủ cười quyến rũ, quả thực phong nhã mê người.  

 

Dạ Mặc Uyên trầm giọng nói: “Có cái gì đó đang ở ngay bên cạnh”.  

 

“Hồng hộc hồng hộc…”  

 

Mọi người đều nghiêm túc quan sát.  

 

Lúc này mới phát hiện, bọn họ đã đặt mình vào một nơi hư vô.  

 

Lia mắt nhìn xung quanh nơi này, ngoài hư không đen như mực thì chẳng còn gì khác, có thể nói là tối tới mức giơ tay không thấy rõ năm ngón, như đặt mình vào trong vũ trụ mênh mông.  

 

Nhưng mà, một nơi hư vô như vậy lại truyền ra tiếng hít thở như có như không, điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.  

 

“Hình như nó đang lại gần chúng ta”, ma chủ nói.  

 

“Hơi thở thật đáng sợ!”, Ôn Thiếu Nghi vô cùng hoảng hốt.  

 

Hơi thở đáng sợ như vậy, cho dù là hắn ta ở thời điểm đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ.  

 

Chẳng lẽ thứ đáng sợ này đã cấp bảy rồi?  

 

Nghĩ đến khả năng này, mọi người đều chấn động.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK