Với cơ thể tàn tạ đó, hắn ta căn bản không sống được bao lâu, Cố Thanh Hy giỏi y thuật như vậy thì chắc hẳn cũng biết, vậy nên nàng mới dùng dược liệu đắt tiền như thế để điều trị cho hắn ta.
Nghĩ tới bát cháo dược thiện kia, lòng hắn khó chịu vô cùng.
Cùng là bệnh nhân, tại sao đãi ngộ lại khác xa như vậy?
Cố Thanh Hy bám theo Diệp Phong, cuối cùng đến một ngôi mộ cách học viện Hoàng gia không xa.
Diệp Phong thắp vài nén hương rồi dập đầu ba cái trước mộ.
Nàng biết ngôi mộ này, đây là mộ của Viện trưởng.
Dưới ánh trăng, Diệp Phong ngồi bên cạnh mộ của Viện trưởng, nhìn bia mộ lạnh lẽo, hồi lâu không nói lời nào.
Trời dần khuya, sương nặng hạt, Cố Thanh Hy đợi lâu đến mức ngủ gật.
Khi nàng sắp không chịu được, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng.
“Nếu đã đến thì xuất hiện đi”.
Cố Thanh Hy tự nhiên bước ra, thắp một nén hương cho Viện trưởng rồi thi lễ, sau đó mới uể oải ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong, cười tự giễu.
“Ngươi có tin ngày mai đi học ta lại ngủ gật không?”
“Có ngày nào mà cô không ngủ gật đâu”.
“Người huynh đệ, mặc dù đây là sự thật, nhưng nói chuyện không cần phải thành thật như thế”, Cố Thanh Hy định ôm vai Diệp Phong nhưng lại bị hắn ta né tránh, kéo ra một khoảng cách nhất định với nàng.
Nàng không cố chấp, chỉ cười bảo: “Ngươi bị thương nặng như thế mà đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đây, sợ mình không chết được à?”
“Nhiều khi sống còn khó hơn cả chết”, Diệp Phong nhẹ nhàng đáp một câu, hàng chữ trên bia mộ làm mắt hắn ta đau nhói.
“Đúng đó, sống luôn khó hơn chết, ví dụ như ngươi bây giờ, Viện trưởng ở dưới suối vàng cũng sẽ không yên tâm”.
“Trước khi đến Tàng Thư Các, ta có gặp Viện trưởng, ông ấy bảo muốn đưa cho ta thứ gì đó, còn có một chuyện rất quan trọng cần nói với ta. Lúc đó sứ giả các nước có việc tìm Viện trưởng nên ông ấy đã hẹn ta tối hôm đó phải đến Tàng Thư Các”.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên: “Ông ta có nói cho ngươi biết là định đưa thứ gì hay chuyện quan trọng gì không?”
Diệp Phong lắc đầu: “Không biết, ông ấy chỉ nói tạm thời không muốn tiết lộ ra ngoài”.
“Vì vậy cái chết của viện trưởng có lẽ liên quan đến chuyện ông ta muốn nói với ngươi”.
Diệp Phong ôm đầu gối của mình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn trên bia mộ, hồi lâu cũng không muốn rời đi.
Hắn ta đã suy nghĩ rất lâu mà cũng không nghĩ ra, rốt cuộc viện trưởng muốn nói gì với mình.
“Người ở cùng ta đều không có kết cục tốt đẹp, cô… cách xa ta một chút đi”.
“Mạng ta cứng lắm, khắc thế nào cũng không chết”, Cố Thanh Hy không thèm để ý chút nào, nàng lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong ngực ra, tiện tay ném cho Diệp Phong.