“Vương gia, hay là chúng ta không cần Ôn Nguyên Châu nữa, nếu vật phẩm đấu giá tiếp theo thích hợp chúng ta liền giành lấy là được rồi”.
Trạch vương cười đắng chát.
Cho dù hắn muốn cũng đã không kịp.
Bạc của Cố Thanh Hy không biết là của bản thân nàng hay là chiến thần cho.
5000 vạn lượng bạc, ngay cả mắt cũng không nháy đã ra giá.
Trong phòng riêng số ba, Thượng Quan Sở một thân áo trắng như tuyết ngồi bên cửa sổ, vừa ngâm trà vừa nhâm nhi, khóe miệng chứa nét cười nhạt ôn hòa, thản nhiên nhìn xuống.
Hắn không trả giả hai món đấu giá liên tiếp.
Trên ghế ngồi phổ thông, Thanh Phong thấp giọng nói: “Vương gia, cái giá Vương phi đưa ra quá cao, chúng ta lỗ vốn nặng rồi”.
Đôi tai của Cố Thanh Hy vô cùng nhạy bén, nàng giơ ngón tay cái lên ngay tại chỗ: “Thanh Phong, lần này ngươi trở nên thông minh hơn rồi đó, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà”.
Thanh Phong lộp bộp trong lòng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra.
Quả nhiên Cố Thanh Hy như lẽ dĩ nhiên đáp: “Đi nộp tiền đi”.
“Cái… cái gì? Nộp tiền gì?”
“Còn có thể nộp tiền gì nữa, đương nhiên là tiền mua Ôn Nguyên Châu rồi”.
“Cái này… chủ tử không tham gia đấu giá, tại sao thuộc hạ phải nộp tiền?”
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt trong veo, giải thích từng câu từng chữ cho Thanh Phong: “Hắn là chủ tử của ngươi, ta là nàng dâu của chủ tử ngươi, vậy ta không được tính là một nửa chủ nhân của ngươi sao?”
“Cái… này….”
"Nếu ta đã là một nửa chủ nhân của ngươi, vậy ngươi có phải là nên nghe theo lời ta nói không?”
Thanh Phong như hiểu ra chuyện gì đó, cậu ta vội vàng lùi lại một bước, phủi sạch quan hệ: “Ta là thị vệ thiếp thân của chủ từ, chỉ nghe theo lời của một mình chủ tử, xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ”, ở bên ngoài hắn gọi nàng là phu nhân chứ không kêu vương phi.
“Phu thê một thể, tài sản cũng thuộc sở hữu chung, chủ tử nhà ngươi cũng là của ta, có hiểu không?”
“Thuộc hạ không hiểu”.
Thanh Phong đứng phía sau Dạ Mặc Uyên, tận lực che giấu cảm giác hiện diện của bản thân.
Tài ăn nói của hắn không tốt, nói không lại vương phi, chỉ muốn giữ khoảng cách với nàng nhiều nhất có thể.
Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên đúng lúc vang lên: "Tự mình đấu giá thì tự mình trả tiền”.
Cố Thanh Hy sầm mặt, nghiêm túc đáp: "Vương gia, ngài nói như vậy cũng có hơi vô tình vô nghĩa rồi, vì sao ta phải đấu giá được Ôn Nguyên Châu, còn không phải là để chữa cho đôi chân cùng hàn độc trong người ngài sao, ngài cũng biết, Ôn Nguyên Châu có thể chữa trị tất cả thương tổn từ độc, gần như có thể nói là cứu người từ cõi chết”.
Khóe miệng Dạ Mặc Uyên giật giật.
Người phụ nữ này lại bắt đầu bịa chuyện rồi.
Nàng vĩnh viễn là dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén, chết cũng có thể đội mồ nói thành sống.