“Thi Tiên là nam thần của ta, thực không dám tưởng tượng lại có thể chiêm ngưỡng hắn ta trong hoa lâu thế này”.
“Nữ nhân bên cạnh hắn ta là ai? Hình như có lai lịch không tầm thường”.
“Các ngươi nói, nếu như Cố tam tiểu thư mà gặp phải Thi Tiên thì ai sẽ thắng? Bài thơ của Cố tam tiểu thư trong đại hội đấu văn, đến nay khắp cả thiên hạ này đã không nhà nào không người nào không biết, được liệt vào hàng kinh điển rồi”.
“Việc này cũng khó nói, thơ của Thi Tiên hay, thơ của Cố tam tiểu thư cũng hay mà”.
Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng của Cố Thanh Hy như có như không gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu cười nói: “Bị nhận ra rồi, ngươi còn đàn nữa không?”
“Khó có dịp tam tiểu thư có nhã hứng, ta sao có thể làm mất hứng của cô”.
Nói xong, Dịch Thần Phi đứng dậy mượn cây đàn của một cầm sư, tự mình ôm cây đàn màu đen tuyền bước lên đài cao, ưu nhã ngồi xuống.
Mười ngón tay trắng nõn đặt lên mặt đàn, ngẩng đầu, Dịch Thần Phi nở nụ cười cưng nựng, trong đôi mắt sáng trong in rõ gương mặt vừa có chút lười nhác lại vừa quyến rũ hư hỏng của Cố Thanh Hy.
Tất cả mọi người trong Vô Ưu Quan đều nổi hứng, lần lượt nhìn về hướng Dịch Thần Phi trên đài cao.
Nhưng lại thấy ngón tay thanh mảnh của Dịch Thần Phi vung lên, keng một tiếng phát ra âm thanh thử đàn lảnh lót du dương.
Chỉ một âm thanh thử đàn thôi đã khiến cho đôi tai của tất cả mọi người như được làm mới.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, từng nốt nhạc ưu nhã từ từ vang lên trên cây đàn, lúc thì ngân vang lúc lại sục sôi, giống như ý chí của thiên quân, vó sắt của vạn mã, phát ra những tiếng thét gào, nhiệt huyết sục sôi.
Lúc thì lại uyển chuyển trầm thấp, giống như tiếng thổn thức chất chứa nỗi niềm tương tư của phu thê lâu ngày trùng phùng.
Lúc thì lại lảnh lót réo rắt, giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
Tiếng đàn của hắn ta quá mức đẹp đẽ, tất cả mọi người không có ai là không chìm đắm trong đó, cảm xúc trong lòng cũng hoà theo cùng tiếng đàn.
Cố Thanh Hy ở một bên vừa lười biếng uống rượu, vừa nhìn Dịch Thần Phi.
Trên người hắn ta mặc bộ đồ màu trắng, thanh thoát xuất trần, đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy đàn, như thể đã hoà vào làm một.
Không biết vì sao, Cố Thanh Hy từ trong tiếng đàn ôn hoà của hắn ta lại nghe ra được chút thương cảm, chút bất đắc dĩ, cùng một chút lo lắng.
Hắn ta…
Đang lo lắng cho ai sao?
Tại sao nghe thấy tiếng đàn của hắn ta, trái tim của nàng lại nặng nề đến thế?
Dịch Thần Phi…
Hắn ta rốt cuộc là một người thế nào?
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy, Vô Ưu Quán còn có một cầm sư đánh đàn hay hơn hắn ta nhiều”, Tiêu Vũ Hiên đố kị, Dịch Thần Phi có bề ngoài đẹp thì cũng thôi đi, sao đánh đàn cũng hay như thế?
“Ồ… một Vô Ưu Quán nhỏ nhoi mà còn có người đánh đàn hay hơn cả hắn ta?”
Cố Thanh Hy không tin.