“Nếu Vương gia đã thành tâm mời, dân nữ mà từ chối sẽ là bất kính”.
Dứt lời, bọn thị vệ đều thu đao, một lần nữa cung kính lùi về hàng đứng ngay ngắn, như thể tất cả những gì diễn ra lúc nãy chưa từng xuất hiện.
“Mời”.
Cố Thanh Hy nhếch môi tạo thành một độ cong mỉa mai ở nơi người khác không thể nhìn thấy, theo Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi phủ Thừa Tướng.
Sau khi đám người đó chậm rãi rời đi, người trong phủ Thừa Tướng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ như nhũn ra, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngay đó.
“Lão gia, nghe nói chiến thần giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, liệu hắn có trả thù chúng ta hay không?”
Cơ thể Cố Thừa Tướng run run.
Ông ta cũng không thể nắm được tình hình, từ trước đến nay chiến thần luôn ru rú trong nhà, hôm nay chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở phủ Thừa Tướng.
Ông ta tưởng phủ Thừa Tướng sắp tai vạ ngập đầu, nào ngờ chiến thần lại tha cho bọn họ, chỉ dẫn nữ nhi ông ta đi.
Trong chiếc xe ngựa xa hoa.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cùng ngồi một xe.
Cố Thanh Hy nép mình vào một bên, ôm cơ thể lạnh run của mình, như thể người bên cạnh là một con sói xám lớn, có thể ăn tươi nuốt sống mình bất kỳ lúc nào.
Dạ Mặc Uyên cười: “Những hành động của tam tiểu thư có thể nói là đệ nhất thiên hạ”.
“Vương gia, dân nữ không hiểu ngài đang nói gì”.
“Bổn vương đã trông thấy hết toàn bộ chuyện của ngươi ở học viện Hoàng Gia ngày đầu tiên”.
Cái định mệnh.
Tên cuồng rình mò này, lại dám trốn trong góc tối rình mò nàng.
“Hôm đó công chúa quá kiêu ngạo, nên dân nữ mới…”
“Đánh phu tử, tát công chúa, đó không phải là hành động mà người bình thường dám làm”.
“Hôm đó quá tức giận, sau đó dân nữ cũng tự trách và sợ hãi không thôi”.
“Trên người cô có mùi thảo dược nhàn nhạt, dù cô đã lau đi nhưng mùi hương đó như hòa vào người cô vậy, vẫn tỏa ra”.
“Vương gia, e là ngài nhầm lẫn gì rồi”.
Nam nhân này cầm tinh con chó hả.
Nàng đã dùng loại dược liệu đặc biệt để xóa đi mùi hương đó, mà hắn vẫn ngửi được.
Nhìn vào đôi mắt không bận tâm mấy của Dạ Mặc Uyên, nàng có hơi chột dạ, đôi mắt đó như có thể bao quát vạn vật, có thể nhìn thấu mọi tâm tư của nàng.
“Sau tai cô có một nốt chu sa hình hoa mai, trùng hợp, nữ nhân đó cũng có”.
Cố Thanh Hy sờ sờ sau tai mình, lập tức cạn lời.
Sau tai nàng có nốt chu sa hoa mai, thế mà nàng lại không hề biết.
Nam nhân này lại quan sát cẩn thận đến thế.
Đã nói đến nước này rồi, Cố Thanh Hy biết mình có giả vờ nữa cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Nàng dứt khoát ngồi thẳng dậy, dáng vẻ đáng thương trước đó biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại vẻ tự tin kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ.
Nàng cười, đầy tao nhã.
“Halo, anh đẹp trai, một ngày không gặp, lại đẹp trai hơn rồi”.
“Nữ nhân, lá gan của cô rất lớn”.