Bọn họ thực sự không ngồi yên được nữa, vừa định đứng dậy thì lại bị Cố Thanh Hy kéo ngồi xuống.
“Chủ tử, thật là mất mặt quá”, Phù Quang kháng nghị.
“Mất mặt chỗ nào? Một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện lấy, cũng đâu phải chúng ta cướp của bọn họ”.
“Nhưng mà…”
“Ngoan, cố gắng hét to lên, kiếm thêm chút bạc, tối nay tỷ tỷ sủng ngươi”.
Phù Quang sợ đến mức suýt chút nữa ngã quỵ.
Sủng hắn ta?
Sủng hắn ta là ý gì? Vì sao hắn ta lại cảm thấy lạnh cả sống lưng?
Mặc dù Cố Thanh Hy nói vậy, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng thỉnh thoảng lại nhìn sang khách điếm Bình An ở đối diện.
Diệp Phong nhìn theo nàng, thấy cứ cách một lúc lại có một nhóm nhân sĩ giang hồ đi vào khách điếm Bình An.
Huyệt Thái Dương của những người này đều nhô cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Điều làm hắn ta chú ý là ai cũng lén lút, giống như sợ người khác nhận ra bọn họ. Lúc đi vào khách điếm, bọn họ luôn ngẩng đầu nhìn quanh, xem có ai khả nghi phát hiện bọn họ vào khách điếm hay không.
Diệp Phong ngạc nhiên.
Trong số những người này, hắn ta nhận ra được vài người, đều là một trong những đại ác nhân, thường xuyên định cư tụ tập ở núi Lạc Hồn.
Sao bọn họ lại đến đây?
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như chuẩn bị bàn bạc âm mưu đại sự gì đó.
Phù Quang đỏ mặt, rụt rè xin ăn.
Cố Thanh Hy thì chống cằm, thỉnh thoảng ngáp một cái, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói xem, có phải trấn Thanh Hồng sắp có chuyện lớn xảy ra không?”
“Có lẽ vậy”, rất nhiều người đi vào khách điếm Bình An đều là đại nhân vật xưng bá một phương.
Không có chuyện quan trọng, người bình thường rất khó mời bọn họ cùng tới đây.
“Vậy ngươi nói xem chúng ta có cần trợ trận cho bọn họ không?”
Diệp Phong nghe ra cái gọi là trợ trận nghĩa là đi xem trò vui.
“Nơi này có không ít người của Ma tộc, chuyện không liên quan đến chúng ta vẫn nên bớt can thiệp”, Diệp Phong nói.
“Ngươi nói xem cỏ Địa Ngục có khả năng ở trên người bọn họ không? Hoặc là bọn họ có biết cỏ Địa Ngục đang ở đâu không?”
Cố Thanh Hy đang chống cằm bỗng hạ tay xuống, huýt sáo: “Đi, chúng ta đi lấp đầy bụng”.
“Chủ tử, chỉ có mười lăm đồng, e rằng không đủ lấp bụng”.
Cố Thanh Hy nhắm mắt, lần mò nhẫn không gian một hồi, tìm được một thỏi bạc vụn nhỏ nhất, nhưng cũng đủ mười lượng bạc.
Nàng lập tức ném nó cho Phù Quang: “Tìm một quầy hàng đổi mười lượng bạc thành bạc vụn một lượng”.