“Cho dù thế nào thì hắn ta vẫn có tình nghi, phải nhốt lại. Ba ngày, trong vòng ba ngày nếu cô không tìm ra hung thủ, Diệp Phong vẫn phải đền mạng”.
Dung phu tử vung tay áo rời đi, để lại mọi người trợn mắt há mồm.
Tiêu Vũ Hiên giải thích: “Lúc Dung phu tử tuyệt vọng nhất là Viện trưởng giúp ông ta, cho nên, tình nghĩa giữa ông ta và Viện trưởng rất sâu đậm”.
Cố Thanh Hy nhìn bầu trời, phía đông đã xuất hiện ánh sáng, mặt trời chậm rãi mọc lên.
Trời đã sáng, nàng trở về phủ Dạ Vương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng duỗi vai, đang định đi chợp mắt một lúc sau đó lại suy xét về vụ án thì đột ngột có một người hốt hoảng chạy tới, sợ hãi nói.
“Không xong rồi, Diệp Phong… Diệp Phong chạy trốn rồi”.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, lại có một người lảo đảo chạy đến, sắc mặt tái nhợt.
“Dung… Dung phu tử bị Diệp Phong giết chết rồi”.
“Cái gì…?”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Tình nghi giết hại Viện trưởng của Diệp Phong còn chưa được rửa sạch, hắn ta lại dám giết Dung phu tử.
“Lật trời rồi, bây giờ Diệp Phong ở đâu?”
“Ám vệ hộ viện của học viện đang bao vây hắn ta rồi, nhưng võ công của hắn ta quá giỏi, tốc độ lại nhanh, ám vệ hộ viện không thể giữ chân hắn ta, hắn ta chạy mất rồi”.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên rất khó coi, hắn ta lẩm bẩm: “Không thể nào, sao Diệp Phong có thể giết người được?”, chẳng lẽ thiếu niên che mặt cứu nha đầu xấu xí đêm đó không phải Diệp Phong?
“Thật mà, rất nhiều người trong học viện đều nhìn thấy”.
“Đi… Đi qua xem thử”, Từ phu tử đen mặt, đồng loạt rời đi cùng Thượng Quan phu tử và các trưởng lão của Trấn Luật đường.
Cố Thanh Hy cũng bực bội đi theo sau bọn họ.
Dung phu tử bị giết bên ngoài phòng ngủ của Viện trưởng, cũng bị cắt cổ bằng một đao, động tác nhanh chuẩn ác.
Lúc chết trên mặt ông ta cũng có vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ, tựa như phát hiện một bí mật lớn nào đó.
Bên cạnh Dung phu tử có không ít học sinh và hạ nhân đang vây quanh, những người này đều tỏ vẻ hoảng hồn, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy thi thể của Dung phu tử, Từ phu tử gần như suy sụp: “Rốt cuộc là ai làm? Ai nói cho ta xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Hằng run rẩy bước ra: “Chúng… chúng ta cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lắm, chỉ… chỉ nghe thấy Dung phu tử đột nhiên hô to một tiếng ‘ai đấy’, chúng ta cho rằng Dung phu tử đang gọi chúng ta bèn vội vàng chạy tới, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Phong đi ra khỏi phòng Viện trưởng tựa như bóng ma… Trên người hắn… rất lạnh, lạnh đến mức không giống con người, mà giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục hơn”.
“Sau đó thì sao…”, Từ phu tử hét to.
“Sau đó… Sau đó hắn ta dùng một đao cắt cổ Dung phu tử, quá đáng sợ, tốc độ của hắn ta thật sự quá đáng sợ, ánh mắt của hắn ta càng đáng sợ hơn, ta chưa từng thấy Diệp Phong có ánh mắt đáng sợ như thế bao giờ”.
Dường như Lý Hằng đã bị doạ sợ, mãi không thể bình tĩnh lại, chỉ không ngừng lẩm bẩm.