Bây giờ đi gặp nàng thì chẳng phải là cho thấy hắn đã tha thứ cho nàng?
Cố Thanh Hy sẽ chỉ càng thêm to gan và không để hắn vào mắt.
“Dù sao trong bụng nàng ấy cũng có con của bản vương, bảo thái y kiểm tra cho nàng ấy, đừng để nàng ấy xảy ra chuyện gì”.
“Vâng...”
Thanh Phong ủ rũ cúi đầu rời đi.
Hắn ta cứ tưởng chủ tử sẽ phạt vương phi, kết quả không có gì cả, phòng luyện đan quý nhất đã bị huỷ mà chủ tử cũng không thèm để ý.
Bỗng nhiên Dạ Mặc Uyên gọi hắn ta lại, mắt Thanh Phong sáng rực lên, tưởng chủ tử nhà mình đã nhớ tới việc phạt vương phi.
“Trong mấy ngày bị giam lỏng này vương phi có hối lỗi không?”
Tốc độ nói chuyện của Thanh Phong nhanh hơn rất nhiều: “Chủ tử, kể từ khi bị ngài giam lỏng, vương phi vẫn luôn xử lí dược liệu, theo thuộc hạ thấy thì vương phi không hề để tâm lời ngài nói”.
“Hừm...”, Dạ Mặc Uyên cất cao âm cuối.
Thanh Phong vội vàng giải thích: “Ý của thuộc hạ là vương phi không hề biết hối lỗi”.
Dạ Mặc Uyên siết chặt hai tay, sắc mặt đen như nồi than.
“Bản vương thấy nàng ấy sống trong phủ rất thoải mái. Vương phi luyện đan không phải cũng cần dược liệu sao? Nàng ấy bị giam lỏng trong phủ, dược liệu từ đâu ra?”
“Bẩm chủ tử, vương phi sai hạ nhân đi mua, vì ngài không ra lệnh phế bỏ vị trí vương phi của người ấy, chỉ giam lỏng tạm thời nên người trong vương phủ vẫn tuân theo mệnh lệnh của vương phi”.
Không biết từ khi nào mà người trong phủ chỉ nghe theo lệnh của vương phi, không nghe theo lệnh của họ, không thèm để ý sau lưng hắn ta là vương gia.
“Kể từ hôm nay, nếu còn ai đi mua dược liệu giúp nàng ấy thì phạt tám mươi hèo, sau đó trục xuất khỏi vương phủ”.
“Vâng”, Thanh Phong vui vẻ ra mặt.
Dạ Mặc Uyên nhìn về hướng phòng luyện đan, nơi đó khói đặc cuồn cuộn, không ít người trong phủ đang tát nước dập lửa.
Hắn thở dài nặng nề.
Dược liệu không còn.
Phòng luyện đan cũng đã bị huỷ, chắc là Cố Thanh Hy sẽ dừng lại thôi.
Chỉ mới một canh giờ trôi qua, trong phủ Dạ Vương lại vang lên một tiếng nổ lớn.
Dạ Mặc Uyên đập cuốn sách lên bàn, lửa giận lập tức bùng lên.
“Vương phủ thành nơi nào rồi, chợ bán thức ăn sao? Điều tra rõ là ai làm phát ra tiếng nổ, đánh một trăm hèo cho bản vương”.
Thanh Phong run rẩy đáp: “Bẩm chủ tử, là vương phi nương nương ạ. Vương phi nương nương tiếp tục luyện đan trong Noãn Các, không biết vì sao lò luyện đan lại phát nổ”.
“Lại là vương phi? Không phải ta đã ra lệnh tất cả mọi người không được đưa dược liệu và lò luyện đan cho nàng ấy sao?”
“Chuyện này... Có lẽ là trước đó mua còn thừa một chút”.
“...”
Thanh Phong dè dặt hỏi: “Chủ tử, có cần đánh một trăm hèo này không ạ?”
“Bốp...”
Một cuốn sách nện vào người Thanh Phong, kèm theo đó là lời quở mắng của Dạ Mặc Uyên.
“Đánh một trăm hèo này, bản vương có còn cần con nữa không?”
Giáng Tuyết không nhịn được vỗ trán.