Dạ Mặc Uyên nở nụ cười, giả vờ như nhẹ nhõm: “Không có, trời sắp sáng rồi, ta còn có rất nhiều chính vụ cần xử lý, lát nữa ta sẽ dùng bữa sáng với nàng, tối đến ta sẽ ngủ chung với nàng. Nàng mới ngủ có một lúc, ngủ thêm một lúc nữa đi, đừng nghĩ linh tinh, Long Châu ta sẽ giúp nàng tìm được”.
Cả người Cố Thanh Hy sởn gai ốc.
Dạ Mặc Uyên đột nhiên dịu dàng như vậy.
Chuyện khác thường tất có điều mờ ám, hắn định làm gì?
Nhận ra nàng mang thai giả rồi?
Cho nên uy hiếp nàng, Long Châu tìm được cũng không thể cho nàng, hoặc là ngăn cản nàng tìm Long Châu?
Chắc không đến nỗi hẹp hòi vậy chứ?
Mặc dù bình thường Dạ Mặc Uyên quả thật rất hẹp hòi, chuyện bị nàng cường một lần đến nay vẫn không quên, so đo từng li từng tí.
Nhưng Long Châu liên quan trọng đại, hắn biết huyết chú, chắc sẽ không lấy việc công trả thù riêng đâu nhỉ?
Dù có thế nào, Cố Thanh Hy vẫn cười mời hắn ra ngoài: “Chính sự quan trọng, Vương gia cần làm thì mau đi đi. Ta ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, sẽ không gây ra rắc rối gì cho Vương gia đâu”.
“Được…”
Cố Thanh Hy càng hiểu chuyện, Dạ Mặc Uyên càng đau lòng.
Hắn bước nhanh rời khỏi, lập tức gọi Li Lạc tới, khởi động Thiên Võng Các.
Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.
Đi rồi thì tốt, vừa khéo nàng có thể tìm kiếm trong tẩm cung có sách cổ da dê không.
Nói rồi, Cố Thanh Hy bắt đầu lục tìm đầu giường và ngoài bình phong.
Nhưng nàng gần như lật tung cả tẩm cung cũng không tìm thấy sách cổ da dê.
“Mẹ nó, tên Dạ Mặc Uyên khốn kiếp, giấu sách cổ da dê ở đâu rồi?”
Trong thư phòng.
Li Lạc, Trần Thanh, Thanh Phong, Giáng Tuyết đứng hầu bên cạnh, cung kính nghe mệnh lệnh.
Dạ Mặc Uyên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt u ám, dặn dò từng chữ.
“Trần Thanh, dừng mọi công việc trong tay, lập tức điều động tất cả mạng lưới tình báo của Thiên Võng Các điều tra tung tích của Long Châu. Nhất định phải tìm được tung tích của hai viên Long Châu còn lại trong thời gian ngắn nhất”.
“Vâng”.