Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Hy phản đối: “Phu tử, hôm nay ta mới đến học buổi đầu tiên, những tiết trước ngài dạy ta đều chưa được nghe”. 

"Không sao, chúng ta chỉ làm những gì đã dạy hôm nay là được rồi, tam tiểu thư, mời”. 

Cố Thanh Hy bất chấp đi lên, nhìn bàn cờ dày đặc, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ta quân đen, hay trắng”. 

“Tuỳ cô”. 

Cố Thanh Hy tiện tay cầm một quên cờ đen lên, sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghiến răng đặt xuống. 

"Hahaha…"

 Mọi người lại nở nụ cười, suýt chút nữa đã tự làm mình cười đến nỗi sốc hông.  

 

“Nói Cố tam tiểu thư là đồ ngốc cũng đã đánh giá cao nàng ta lắm rồi, ngươi xem, nàng cầm quân đen, lại đặt vào địa bàn của quân trắng, trước mặt sau lưng đều là địch, nay nàng ta lại tự tìm đường chết, nước cờ này hạ xuống đúng là tự đào hố chôn mình mà”.  

 

“Lại chả thế. Ta thấy Cố tam tiểu thư này hoàn toàn không biết chơi cờ, nàng ta chỉ tùy tiện đi bừa thế thôi".  

 

“Haiz, ngu ngốc thế này, dù có vào được trận chung kết, cũng hoàn toàn không thể đi đến cuối cùng đâu”.  

 

“Phu tử, ta thấy hay là từ bỏ nàng ta đi, đỡ phải phí công phí sức làm gì”.  

 

Cố Thanh Hy gật đầu.  

 

Câu này rất có lý, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi, lên lớp chỉ cần ngủ một giấc ngon là được.  

 

“Sao mà làm thế được, nếu đã bước vào lớp của ta thì ta phải có trách nhiệm dạy dỗ nàng. Tam tiểu thư, không biết trước kia cô học thi, họa, thư thế nào rồi?”  

 

“À… Cũng tạm”.  

 

“Thế thì mời tam tiểu thư vẽ một bức tranh, thêm một vài câu thư pháp”.  

 

Cô Thanh Hy chẳng hề đáp lời.  

 

Thượng Quan Sở tính toán hay thật, bảo nàng vẽ một bức tranh, lại thêm một vài câu thơ, chẳng phải là kiểm tra được cả thi, thư, họa của nàng rồi ư.  

 

“Phu tử, ta vẽ tranh rất đẹp, sợ các người mặc cảm tự ti, hay là thôi ta không vẽ nữa”.  

 

Mọi người tức ói ra máu.  

 

Cái gì mà vẽ rất đẹp, sợ bọn họ mặc cảm?  

 

Bằng chứng đâu.  

 

Có trời mới tin.  

 

Nhóm Liễu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên.  

 

Rốt cuộc lão đại của bọn họ có được hay không vậy, sao cứ có cảm giác không đáng tin lắm ấy.  

 

Tiêu Vũ Hiên che mặt mình.  

 

Khỏi phải hỏi cũng biết lão đại nhà hắn lại “nổi tiếng” khắp học viện Hoàng gia rồi.  

 

“Không sao, mọi người cần tam tiểu thư khuyến khích cổ vũ nhiều hơn”.  

 

Thượng Quan Sở cười hiền lành vô hại, là một phu tử đủ tiêu chuẩn, mọi người trong học viện lại phải ca ngợi một phen, chắc chỉ có mình Thượng Quan phu tử đủ kiên nhẫn thế này.  

 

Chỉ có mình Cố Thanh Hy là thầm mắng hắn ta trăm ngàn lần.  

 

Cô cầm bút lông lên, chấm thật nhiều mực, vẽ lên tờ giấy tuyên thành, mỗi một nét mực hạ xuống vừa dày lại thô, còn thấm đẫm mực.  

 

Mọi người ngơ ngác.  



Nàng chỉ vẽ một vòng tròn, sau đó tô hết màu đen vào vòng tròn đó, để làm cái gì thế? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK