Một bát cháo dược thiện đắt tiền, hắn đòi ăn mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Uổng công nàng đã cho hắn bát cháo vốn định cho chó ăn.
Cố Thanh Hy cực kì tức giận: “Được, nếu ngài muốn ăn, ta tự nấu cho ngài là được chứ gì”.
Ăn không ngồi rồi mà muốn ăn cháo của nàng, không sợ ăn xong rồi chết à?
Nhìn thấy biểu cảm của nàng, đám người Dạ Mặc Uyên bắt đầu cảnh giác.
Nha đầu này xấu xa lắm, có khi nào đang có ý đồ gì không?
“Vương gia, ngài đã ăn cháo xong, trời cũng đã tối, có phải đến lúc nên về nghỉ ngơi rồi hay không?”
Cố Thanh Hy hạ lệnh đuổi khách, nhưng Dạ Mặc Uyên lại như không hiểu, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
“Cô đã giải độc cho ta được một nửa”, hàm ý là giải được một nửa đã chuồn đi, lẽ nào cô không chịu trách nhiệm?
Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đại ca, chẳng phải ta đã bảo là tắm thuốc một tháng trước đã sao? Bây giờ còn chưa tới một tháng”.
“Tìm cách làm những thứ kia đừng cắn bản vương nữa”, Dạ Mặc Uyên thốt ra một câu.
Mẹ nó.
Mục đích quan trọng nhất khi đến đây của cái tên ngoài lạnh trong nóng này là bắt nàng làm những chất độc kia không cắn hắn nữa?
Mẹ nó.
Hắn không thể nói thẳng à?
Phải quanh co làm nàng rối não mới chịu.
“Nếu ngài ngoan thì chúng sẽ không cắn ngài, làm sao chất độc trong người ngài tìm được đường thải ra ngoài chứ? Hơn nữa, mặc dù chúng cắn ngài, nhưng chúng cũng đã trả giá bằng mạng sống của mình cơ mà? Ngài nhịn đau một chút, cùng lắm thì ta cho ngài mấy viên kẹo để ngài ngọt miệng”.
Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên lập tức tối sầm.
Coi hắn là đứa trẻ ba tuổi ư?
Cho kẹo là có thể giải quyết?
“Không đồng ý hả? Cũng được, ngài cởi hết quần áo ra đi, ta sẽ châm cứu và giác hơi cho ngài”.
“Nữ nhân, cô đang đùa ta đó à?”, nhiệt độ quanh người Dạ Mặc Uyên giảm xuống, đôi mắt khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Con mắt nào của ngài thấy ta đùa ngài thế? Chẳng lẽ ngài không cảm thấy gần đây sức khoẻ tốt hơn nhiều, hàn khí không còn nặng nữa sao?”
“Diệp Phong bị nghi ngờ sát hại Viện trưởng và Dung phu tử. Giáng Tuyết, bắt Diệp Phong lại”.
Cố Thanh Hy chắn trước mặt Giáng Tuyết, nổi giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng quá đáng”.
“Cô vẽ lên bức tranh cấm của bản vương và Thượng Quan Sở, bản vương vẫn chưa tính sổ với cô đâu, ai quá đáng hơn?”