Nếu có thể, đời này kiếp này hắn không muốn nhớ lại những hình ảnh thê thảm này nữa.
Quá tàn nhẫn.
Bất cứ lời nói nào trên đời cũng không thể hình dung được loại tàn nhẫn đó.
Từ trong ra ngoài cơ thể dần dần mục ruỗng, xương cốt toàn thần nứt ra từng đoạn, từng tiếng gãy kêu răng rắc, giống như đàn tỳ bà.
Người trúng huyết chú, xương cốt khoảng hai mươi ngày là có thể lành lại.
Hai mươi ngày này hoàn toàn không thể động đậy, xương cốt phát triển không dễ chịu hơn lúc bị gãy bao nhiêu.
Khó khăn lắm xương cốt mới lành lại thì lại sắp đến mười lăm, một khi đến mười lăm thì vòng tuần hoàn lại lặp lại.
Phụ nữ trúng phải huyết chú chi bằng cho nàng một đao, khỏi phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết ấy.
Dạ Mặc Uyên thật sự không dám tin, nếu Cố Thanh Hy cũng trúng huyết chú, cuộc sống sau này của nàng sẽ thế nào?
Đứa con trong bụng phải làm sao?
Huyết chú sẽ di truyền…
Hơn nữa là di truyền trăm phần trăm, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Đứa con của hắn… dù là nam hay nữ cũng sẽ bị huyết chú?
Dạ Mặc Uyên ngẩn ngơ nhìn Cố Thanh Hy, sắc mặt khó coi.
Cố Thanh Hy mơ hồ cảm giác được một ánh nhìn nhìn chăm chăm vào mình, nhưng lại không có sát ý.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, cái mở mắt này khiến nàng ngồi bật dậy, nắm chặt chăn của mình, kinh hãi hô lên: “Dạ Mặc Uyên, nửa đêm canh ba, chàng muốn dọa chết ai vậy?”
Dạ Mặc Uyên khó có khi không phản bác nàng, cũng không nổi giận, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp lại cực kỳ đau lòng nhìn nàng.
Cố Thanh Hy sờ mặt mình, do dự nói: “Ánh mắt của chàng hơi đáng sợ, Dạ Mặc Uyên, ta không làm gì có lỗi với chàng cả”.
“Trời còn chưa sáng, nàng ngủ thêm một lúc đi”, giọng nói của Dạ Mặc Uyên khàn khàn.
“Còn chàng thì sao?”
“Không ngủ được, ta đến thư phòng đọc sách”.
Nhìn bóng lưng cô đơn buồn bã của hắn, Cố Thanh Hy bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cả người hắn tràn ngập khí tức bi thương không tan được.
Cố Thanh Hy bước nhanh đến trước mặt hắn: “Chàng sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”