“Hoàng Thượng có làm gì Tiêu lão tướng quân không?”
“Nếu bản vương đoán không sai, không quá ba ngày Hoàng Thượng sẽ thả Tiêu lão tướng quân ra, lấy cả gia đình ông ấy để uy hiếp, yêu cầu Tiêu lão tướng quân xuất binh đánh Hoa Quốc”, bởi vì triều đình đã không còn vị tướng nào có thể xuất chiến.
An quốc công cũng chỉ là một kẻ vô tích sự thôi.
“Ồ...”
“Nàng đã bôn ba ở ngoài nhiều ngày liền nên chắc là chưa được ngủ một giấc thật ngon, bản vương về phòng ngủ với nàng nhé?”
“Không cần đâu”.
“Nàng vẫn luôn từ chối, lẽ nào...”
“Vương gia, chàng nghĩ đi đâu thế, ta chỉ đói bụng thôi, chàng cũng biết nữ nhân mang thai dễ bị đói mà”.
“Nàng muốn ăn gì, bản vương sai người đi nấu”.
“Hạ nhân nấu ta không muốn ăn, ta muốn ăn đồ ăn do chính tay vương gia nấu cơ”.
Thanh Phong ở ngoài cửa nghe mà lau mồ hôi.
Vương gia tự tay nấu?
Nói đùa gì vậy?
Chủ tử có thân phận gì, sao có thể nấu cơm cho nàng ăn?
Nhưng Dạ Mặc Uyên lại trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Nàng muốn ăn gì?”
“Cháo cá, ta muốn ăn cháo cá, muốn chàng tự làm cá và tự nấu, như thế mới có hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc”.
“Được, nàng ở đây đợi một lát, bản vương sẽ đi nấu ngay”, Dạ Mặc Uyên cảm nhận câu nói vừa rồi, hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc.
Cố Thanh Hy thở phào một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng lừa được tên ma đầu này ra ngoài.
“Vương gia, ta không thích Thanh Phong và Giáng Tuyết, chàng bảo họ lui xuống đi. Ta ở đây một mình ngắm trăng, đọc sách, không muốn bị hai tên ngốc này làm phiền”.
Vẻ mặt Thanh Phong và Giáng Tuyết khó coi.
Họ ngốc chỗ nào?
Nàng tưởng họ thích hầu hạ nàng à?
Với lại... Dù họ có canh gác ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của nàng thì cũng đâu có vào làm phiền nàng?
Dạ Mặc Uyên suy tư nhìn thoáng qua Cố Thanh Hy, ra lệnh cho Thanh Phong và Giáng Tuyết rời đi.
“Ngoan ngoãn đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi”, quay lại càng lâu càng tốt.
Sau khi xác định Dạ Mặc Uyên đã đi, Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lục lọi sách cổ da dê trong thư phòng.
Trong phòng bếp.